Dưới tán cây rậm rạp, hàng trăm đặc công chậm rãi tiếp cận nhà kho, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc. Giang Ly đã quan sát địa thế xung quanh nhà kho, vị trí sắp xếp rất khéo léo, địa hình xung quanh cao, bốn phía trống trải, nếu bên dưới có xảy ra chuyện gì thì người bên trong cũng có thể phát hiện kịp thời.
Ba mặt của nhà kho đều không có gì che chắn, chỉ có một mặt phía Bắc là giáp với khu rừng rậm rạp. Núi Quyết rất cao, cao đến mức thật sự không thể nhìn rõ đỉnh núi.
“Cậu dẫn đội tấn công cánh phải, Tiểu Đinh dẫn đội tấn công cánh trái, Cục thành phố Cương Bắc lát nữa xuất phát đến đằng sau nhà kho, cố gắng không cho những kẻ này có cơ hội chạy vào rừng.” Giang Ly ngồi xổm ở đằng sau bụi cỏ quay đầu lại nhìn Tô Ngôn bên cạnh: “Đội của tôi sẽ tấn công trực tiếp ở giữa, có vấn đề gì không?”
“Không có!” Đinh Khải Nhạc và Tạ Đồ đáp.
Tô Ngôn lại cau mày phản đối: “Cho em canh giữ trong rừng đi, không ai quen thuộc với cánh rừng này hơn em, nếu tấn công nhà kho thất bại, để chúng chạy ra ngoài thì vào trong núi em vẫn có ưu thế hơn.”
Giang Ly nghe vậy liền nhìn cô thật sâu, sau vài giây mới gật đầu đồng ý, giơ tay ra hiệu Đinh Khải Nhạc và Tạ Đồ chia hướng đi.
Tô Ngôn cũng đứng dậy chuẩn bị xuất phát, trước khi rời đi cô nghe thấy tiếng người kia thở dài: “Tự bảo vệ mình nhé.”
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-hon/2246423/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.