Edit: Qiezi
[25]
Hơn một trăm năm nay tu luyện chưa từng mắc bệnh, điều này khiến Phàn Nhã quá tự tin về sức khỏe mình, lại quên mất bây giờ cậu cũng chỉ là phàm nhân, phải ăn ngũ cốc phải mắc trăm bệnh.
Phàn Nhã bị cảm. Meo Meo không bị cảm, người bị lại là cậu.
Phàn Nhã thương tâm không chịu nổi, cuốn gói sang phòng khách.
Tông Tĩnh Lê cũng đau lòng dữ dội,. Anh đã làm sai điều gì? Anh chỉ muốn bao nuôi một cậu bé đáng yêu, có một tiểu tình nhân tri kỷ mà thôi, sao sự tình lại biến thành như vậy? Anh có thể trừ tiền lương không?
Nhưng anh cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, anh không thiếu chút tiền này. Anh nghĩ nếu anh thật sự nói ra mấy lời này, anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ấm ức, lã chã chực khóc của Phàn Nhã. Bỏ đi, người ta cũng khó khăn trăm bề, kiềm chế sợ hãi cứu mèo của mình, không trêu cậu nữa.
Mấy ngày nay Phàn Nhã ru rú trong nhà, xuất quỷ nhập thần. Bỗng nhiên bên cạnh không còn người ngủ cùng, bình thường cũng không có ai xoay quanh anh, Tông Tĩnh Lê cảm thấy không quen lắm. Thừa dịp Phàn Nhã đi ăn cơm, Tông Tĩnh Lê giữ chặt cậu, hỏi: “Sao vậy, không vui hay không thoải mái?”
Anh nói xong liền hôn một cái lên má Phàn Nhã. Mềm nhũn, nhiệt độ còn hơi cao, anh khó khăn lắm mới nhịn xuống không cắn cậu một cái.
Không ngờ Phàn Nhã hoảng hốt như bị điện giật, lập tức đẩy ra.
Tông Tĩnh Lê: …..? Nhanh như vậy đã lười biếng rồi?
Tông Tĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-mien-tiet-vit/1428644/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.