Edit: Qiezi
[16]
Quan hệ bao nuôi phát sinh đến ngày thứ năm, là một ngày cuối tuần trời trong nắng ấm.
Tông Tĩnh Lê hỏi Phàn Nhã: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”
“Có thể chứ?”
Tông Tĩnh Lê bật cười: “Đương nhiên có thể.”
Trong mắt Phàn Nhã ánh lên từng tia lấp lánh. Cậu muốn, đương nhiên là muốn, cậu ra ngoài là vì cái gì, không phải là vì đi dạo xã hội loài người sao! Rõ ràng cậu đến đây để du lịch, lại bởi vì một tên trộm mà bị bắt làm công, quả thực khiến người người nghe thấy người người thương tâm, người người rơi lệ.
Tông Tĩnh Lê hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Muốn đi… Nơi náo nhiệt.”
Cuối tuần trung tâm thương mại sầm uất, pháo nổ vang trời, cờ đỏ phấp phới, người lui tới tấp nập.
Lúc này, Phàn Nhã nhớ lại sợ hãi khi ở nhà ga, cậu có hơi hối hận quyết định của chính mình, kè kè bám chặt Tông Tĩnh Lê.
Để lạc mất Tông Tĩnh Lê không phải chuyện đùa, kim chủ tốt tính như vậy, nếu đánh mất sẽ không có người thứ hai.
Tông Tĩnh Lê tự nhiên chen chúc qua đám đông mua cho cậu một cây kem, Tông Tĩnh Lê vừa đi vừa nói chuyện: “Có muốn đến cửa hàng nhà tôi không?”
“Cửa hàng nhà anh cũng mở ở đây hả?”
Tông Tĩnh Lê gật đầu: “Trạm tàu điện ngầm, trung tâm thương mại, phố lớn ngõ nhỏ, nơi nào em có thể nghĩ tới trên cơ bản đều có cửa hàng nhà tôi.”
“Thật lợi hại…” Phàn Nhã nhìn anh đầy sùng bái: “Cửa hàng kinh doanh gì vậy?”
“Ở phía trước.” Tông Tĩnh Lê vươn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-mien-tiet-vit/1428648/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.