Phượng Cảnh Duệ hừ lạnh, âm trầm nở một nụ cười trên mặt "Ngươi không có khả năng đóng giả nàng!" Hắn nhíu mày lạnh lùng "Mật Nhi chưa bao giờ gọi ta là biểu ca, dù là vạn bất đắc dĩ cũng vô cùng miễn cưỡng mới có thể gọi, huống chi chúng ta căn bản cũng không phải là biểu huynh muội!"
‘ Lưu Mật Nhi ’ nhíu mày lạnh lùng nói "Các ngươi không phải biểu huynh muội?"
Phượng Cảnh Duệ lãnh lùng cười "Thứ hai, Mật Nhi chưa bao giờ tự mình nhào vào trong lòng ta! Mỗi lần đều là ta ép buộc ôm nàng vào. Đây là sơ hở thứ hai của ngươi!" Nha đầu kia chỉ biết làm ngược với lời của hắn, làm sao có thể nghe lời như vậy.
‘ Lưu Mật Nhi ’ càng nghe chân mày càng nhíu chặt.
Phượng Cảnh Duệ nói tiếp "Thứ ba, ngươi sợ rằng không biết trình độ thích tiền của nha đầu kia, ta đụng nàng một cái cũng thu lệ phí! Đây là sơ hở thứ ba của ngươi!"
"Đã như vậy, tại sao ngươi không vạch trần ta! ?" ‘ Lưu Mật Nhi ’ lạnh nhạt nói.
Phượng Cảnh Duệ nhíu chặt lông mày "Mật Nhi ở trong tay ngươi!"
"Hiện tại nàng vẫn còn trong tay của ta!"‘ Lưu Mật Nhi ’ quay đầu đưa tay mặt nạ mỏng từ trên mặt mình xuống, dưới mặt nạ rõ ràng là Hoàng Phủ Nguyệt Minh.
Phượng Cảnh Duệ không tỏ vẻ gì, xoay người bước ra cửa.
"Sớm biết ta không phải nàng, vì sao còn phải lấy ta?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh không cam lòng hỏi.
Bước chân của Phượng Cảnh Duệ ngừng lại "Bởi vì ta cưới người gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-mot-leo-tuong-canh-hai-bo-vao-phong/2384226/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.