"Ngươi và tiểu thư nhà họ Hoàng Phủ có giao tình gì à?"
Trong khách điếm, Lưu Mật Nhi hỏi Phượng Cảnh Duệ.
Phượng Cảnh Duệ hỏi, "Sao lại hỏi như vậy?"
Lưu Mật Nhi nhún vai, "Các ngươi quen nhau!"
Phượng Cảnh Duệ cười ha ha, "Mật Nhi thật thông minh!"
Lưu Mật Nhi ngoài cười nhưng trong không cười, nói, "Cảm ơn!"
Giọng điệu Phượng Cảnh Duệ bỗng lạnh đi, nói, "Nàng nói xem sẽ thế nào nếu ta giết Hoàng Phủ tiểu thư?"
Lưu Mật Nhi không hiểu, "Sao lại phải giết nàng?"
"Nàng ta là biểu muội của Khuất Thiên Hàn!" Phượng Cảnh Duệ cho nàng câu trả lời.
"Là đường chủ của tên sát thủ kia hả?" Lưu Mật Nhi kinh hãi.
Phượng Cảnh Duệ bỗng hứng thú, "Ta đi giết nàng ta được không? Vừa hay để báo thù!"
Lưu Mật Nhi, "Hoàng Phủ tiểu thư người ta vô tội! Đừng để người vô tội bị liên lụy!"
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi, "Mật Nhi thật hiền lành!" Đưa tay sờ sờ mặt nàng, nhân cơ hội ăn chút đậu hũ.
Đập "bốp" một cái lên tay hắn, Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt, "Rốt cuộc hôm nay ngươi muốn nói cái gì?"
Phượng Cảnh Duệ nhún vai, không nói.
Lưu Mật Nhi ghét nhất là bộ dáng này của hắn, hừ lạnh một tiếng, xoay người định đi.
Phượng Cảnh Duệ vươn dài tay ôm nàng, đặt trên đùi, bàn tay to từ từ cởi dây buộc tóc của nàng, nỉ non nói, "Đổi lại nữ trang đi!"
"Không muốn!" Lưu Mật Nhi từ chối.
Phượng Cảnh Duệ, "Vì sao?"
Lưu Mật Nhi, "Nữ trang rất phiền phức!"
"Sao lại phiền phức?"
Lưu Mật Nhi nhướng mày, "Không ai vừa thấy đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-mot-leo-tuong-canh-hai-bo-vao-phong/2384240/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.