“Ta nói Tiểu Lệ a, ngươi cùng một cái ngốc tử nói nói cười cười làm gì nha? Đều làm người khác cũng nghĩ ngươi bị ngốc giống nàng ta?” Mã Thúy Hoa thấy Hồ Tiểu Lệ nói chuyện cùng Hàn Ứng Tuyết, trong lòng cực kỳ khó chịu, có chút chua lòm nói.“Mã Thúy Hoa, ngươi đừng có nói bậy, Tuyết Nhi hiện tại đã không phải là ngốc tử, đầu óc nàng ấy đã bình thường!” Hồ Tiểu Lệ cau mày nhìn Mã Thúy Hoa, có chút không vui nói.“Gì? Nha đầu này hết ngốc? Ngươi đang còn mớ ngủ sao?"“Ta lừa ngươi làm gì! Dù sao Tuyết Nhi đã trở nên bình thường, đừng để ta nghe được ai dám nói xấu nàng bằng không xem ta làm sao dạy dỗ kẻ đó!” Hồ Tiểu Lệ chống eo, giương giọng nói.
Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận, tựa như ai dám chống lại lời nàng nói, nàng sẽ liều mạng với kẻ đó.Nhìn Hồ Tiểu Lệ như vậy, Hàn Ứng Tuyết không khỏi cười nhạo một tiếng.Vừa rồi lúc nhìn thấy nàng, còn cảm thấy nàng là cái nữ hài ít nói, không nghĩ tới hung hãn lên……Ha ha, mặc kệ như nào, nhưng tính tình này, nàng thích.“Tiểu lệ nói thật sao? Đứa cháu gái kia của Hàn gia thật sự hết ngốc?” Mấy cái phụ nhân chụm đầu ghé tai thảo luận nói.“Ta xem không giống giả, ngốc tử nơi nào còn biết giặt quần áo?”“Ta coi nha đầu này biểu tình đích xác cùng trước kia không giống nhau, nhìn biểu tình của nàng ta xem có chỗ nào không giống người bình thường đâu.”“U, các ngươi còn không biết a, chuyện này ta đã sớm nghe nói rồi, mới đầu ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-tu-nong-nu-nhat-cai-tuong-quan-hao-lam-ruong/1436188/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.