“Vậy ngươi nói thử xem, ngươi muốn ta giải thích kiểu gì?” Hàn Ứng Tuyết hỏi.Mộc thị đôi mắt đảo quanh một chút, nói: “Đại Bảo nhà ta bị ngươi đánh thành như vậy, khẳng định cần phải đi lên trấn tìm đại phu xem.
Ta thấy tốt nhất là ngươi bồi thường cho ta hai lượng bạc!”“Hai lượng bạc? Ngươi như thế nào không đi ăn cướp luôn đi?” Hàn Ứng Tuyết liếc mắt nhìn Mộc thị một cái, hoá ra nàng chính là tới đòi tiền.Hai lượng bạc ở nông thôn không phải là con số nhỏ, có thể đặt mua không ít đồ vật, cũng không biết Mộc thịt như thế nào không biết xấu hổ bày ra công phu sư tử ngoạm, muốn thượng nhiều bạc như vậy.“Hừ, Hàn Ứng Tuyết, Đại Bảo nhà ta bị ngươi đánh thành như vậy, ta muốn hai lượng bạc thì có làm sao? Ngươi cũng không biết thời đại này muốn xem bệnh đắt cỡ nào! Hôm nay ngươi không trả tiền cũng không sao, lão nương hôm nay quyết cùng ngươi làm rõ chuyện này!” Mộc thị chống eo, mười phần bộ dáng người đành bà đanh đá trong thôn.Mã Thúy Hoa thấy tình hình như vậy, nhanh chóng ở một bên hát đệm nói: “Đúng vậy a, Hàn Ứng Tuyết, đánh người chẳng lẽ không cần bồi thường? Chuyện này dù có nháo đến chỗ lý chính cũng là ngươi không phải.”Mã Thúy Hoa nói xong, phía sau cũng có một ít người phụ hoạ theo.“Đúng vậy nha, nhìn Đại Bảo, thương thế thật ra cũng không nhẹ, phải đi lên trấn cho đại phu nhìn xem.”“Đi lên trấn xem bệnh còn không phải tốn tiền sao? Tùy tiện mua một ít thảo dược cũng tốn rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-tu-nong-nu-nhat-cai-tuong-quan-hao-lam-ruong/458316/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.