Hàn Ứng Tuyết khóe miệng hiện lên một chút tươi cười tà ác, đã có người muốn xấu mặt.
Nàng cũng không thể không cho người ta cơ hội đúng không?Hàn Ứng Tuyết đem thùng nước đưa tới trước mặt Triệu Tử Văn, nói: “Đây, ngươi xách đi!”“Ai!”Triệu Tử Văn tiếp nhận thùng nước, nơi nào dự đoán được thùng nước sẽ nặng như vậy, thùng nước trực tiếp từ trong tay hắn rơi xuống đất, bắn lên làm cả người hắn ướt nhẹp.Triệu Tử Văn có chút quẫn bách đứng ở đó, thế nào cũng không nghĩ tới, Hàn Ứng Tuyết bộ dáng gầy yếu cũng có thể xách được đồ vật nặng như vậy.
Hắn thế nhưng xách lên không nổi!Thật là mất mặt!Triệu Tử Văn bên tai lập tức đỏ lên.
“Ta…… Ta lại đi xách cho ngươi một thùng!”Nói, Triệu Tử Văn xách theo thùng nước liền hướng tới bờ sông chạy đến.Nước còn chưa xách lên được, cả người đã rớt thẳng xuống sông.“Cứu mạng a, ta không biết bơi, cứu mạng!” Triệu Tử Văn ở trong nước bùm bùm giãy giụa nói.Hàn Ứng Tuyết đứng một bên, giờ phút này cũng nhịn không được ha hả cười lên.Vô dụng nhất là thư sinh! Câu này nói quả thật không sai.Hàn Ứng Tuyết che miệng đứng ở một bên cười trộm.Hàn Ứng Tuyết mũi chân nhẹ điểm bờ sông, lập tức nhảy lên, từ bờ sông xẹt qua, đem Triệu Tử Văn rớt ở trong sông kéo lên bờ.Triệu Tử Văn bị sặc mấy ngụm nước, lúc này mới không ngừng phun ra, sau đó há to mồm hô hấp.Thấy chính mình ngồi trên mặt đất, Triệu Tử Văn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.Mới vừa rồi…… Hắn giống như cảm giác chính mình bay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-tu-nong-nu-nhat-cai-tuong-quan-hao-lam-ruong/458326/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.