Suy nghĩ một hồi, Trương Khởi mỉm cười, an tĩnh trả lời: "Thân này tuy là cành liễu, cũng không nguyện ý lung lay theo gió xuân."
Nàng ngước mắt liếc Viên giáo tập một cái, nhẹ giọng nói ra: "Có thể mượn cầm dùng một lát hay không?"
Ánh nhìn của nàng, vô cùng kỳ ảo.
Viên giáo tập ngẩn ra.
Tiểu cô tử luôn có vẻ hèn mọn này, lại có một vẻ phóng khoáng thong dong bên trong. Giống như sự hèn mọn của nàng chỉ là giả vờ, việc biết tiến lùi, giữ quy củ của nàng cũng là giả vờ. Nàng giống như là một người xem kịch, chỉ xem người khác diễn kịch. Còn nàng thì tự diễn vở kịch của riêng mình.
Bỗng dưng, Viên giáo tập nghĩ đến thái độ tiến lùi ung dung của nàng ở lớp đầu tiên.
Viên giáo tập đặt cây đàn trước người đến trước mặt Trương Khởi.
Trương Khởi khép mi buông mắt, ngón trỏ từ từ cong lên, một hồi tiếng đàn du dương nhẹ nhàng bay ra.
Viên giáo tập bắt đầu chỉ là nghe.
Nhưng, càng nghe, lưng của hắn liền càng ngay thẳng, trên mặt chứa nụ cười, cũng biến thành tao nhã.
Chậm rãi, tay phải của Trương Khởi phất qua, tiếng đàn dừng.
Tiếng đàn mới vừa ngừng, Viên giáo tập liền vội vàng nói: "Sao không đàn nữa?" Hắn bỗng dưng đưa tay đặt trên đàn, nhìn chằm chằm nàng nghiêm túc ra lệnh: "Đàn tiếp đi!"
Trương Khởi ngước mắt.
Khóe miệng nàng lại cười, lên tiếng hỏi "Thật muốn nghe?"
Viên giáo tập cười ha hả, nói: "Tự nhiên muốn nghe."
Trương Khởi lắc đầu, "Không còn nữa."
Nàng đẩy đàn tới trước mặt hắn, từ từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-xuan-nam-trieu/1409556/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.