Thấy Trương Khởi phờ phạc đi vào, mấy tỳ nữ nhìn thoáng qua lẫn nhau.
Miễn cưỡng ngã vào trên giường lần nữa.
Không bao lâu, A Lục phá cửa mà vào, nàng vọt tới bên cạnh Trương Khởi, ân cần hỏi: "A Khởi, ngươi sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện hay không?"
Trương Khởi ngước mắt nhìn nàng, lắc đầu một cái, nói: "Không có việc gì."
A Lục trợn tròn mắt nhìn nàng, căn bản không tin.
Trương Khởi ôm đầu rên rỉ lên một tiếng, "Chỉ rớt ít tiền."
"Hả?" A Lục còn đau hơn Trương Khởi, gương mặt tròn của nàng nhăn thành một cục. Không bao lâu, lại nghe được nàng chạy bình bịch vào phòng bên.
Khi nàng trở về thì trong tay cầm một cái khăn tay. Cẩn thận giao khăn kia vào tay Trương Khởi, A Lục nhíu mặt bánh bao, lưu luyến không rời nhìn một lúc, cực kỳ kiên quyết nói: "A Khởi đừng đau lòng, cái này cho ngươi."
Trương Khởi ngẩn ra, nhìn về phía khăn tay trong tay.
Ừ, trên khăn tay thêu là một đóa hoa mai, thêu không đẹp lắm.
Trương Khởi mở khăn tay ra.
Bên trong là một vài đồng tiền và ít trang sức bằng vàng. Thấy Trương Khởi không hiểu nhìn bọn họ, A Lục Nói: "Đây là tiền thưởng hàng tháng của A Lục, A Khởi, ngươi đừng đau lòng."
Đứa nhỏ này!
Trương Khởi cảm động, nàng nhẹ giọng cười một tiếng, gói kỹ khăn tay, đặt nhè nhẹ ở trong tay A Lục, sẳng giọng: "Đứa ngốc! Ta không thiếu mấy cái này đâu."
Trương Khởi lắc đầu một cái, nàng ngã xuống trên giường mềm phía sau, nhìn xà ngang thì thào nói ra: "Ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-xuan-nam-trieu/1409577/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.