Hai người không coi ai ra gì, cứ như thế mà đi, Vũ Văn Thành thì giận tới cực điểm,
khuôn mặt hung ác nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lan Lăng vương, tay hắn nắm chặt, nghiến răng ken két.
Lúc này, một người thị vệ đi tới phía sau hắn, nhỏ giọng hỏi: "Lang quân, sứ giả nước Trần còn đang bị ngăn ở đó, có cần hay không?" Để hù dọa Trương Khởi, bọn họ mượn cớ, chặn sứ giả nước Trần đến dự yến hội ở cửa cung một lúc lâu rồi
Vũ Văn Thành nghiêm mặt quát lên: "Cho bọn họ vào cung."
"Vâng"
Lan Lăng vương dắt Trương Khởi đi được vài bước, cảm thấy bước chân của nàng càng ngày càng khó khăn, liền bước chậm lại.
Hắn cúi đầu, nhìn hai chân của nàng, đi được một chút thì cau mày, sau đó ôm lấy nàng.
Trương Khởi cả kinh, khẽ hô một tiếng, con ngươi quyến rũ trong suốt lo lắng nói: "Như
thế này không được, không thể như thế này mà vào điện được đâu." Làm sao có chuyện ôm một nữ nhân vào trong cung điện chứ?
Lan Lăng vương cúi đầu nhìn nàng, nói: "Nàng cứ nghỉ ngơi một chút đi."
Cứ để cho hắn ôm mình như vậy, hắn không nghỉ ngơi một chút sao? Trương Khởi đỏ
mặt, nhỏ giọng nói: "Bọn họ sẽ giễu cợt ngươi."
Thấy hắn không thèm để ý, nàng khàn khàn nói: "Cho dù trở lại nước Tề, cũng sẽ có người mượn chuyện này mà đàm tiếu."
Lan Lăng vương chỉ là nhỏ giọng cười nói: "Cũng có thể". Hắn xoay người một cái, ôm
Trương Khởi hỏi một tên đại nội thị vệ: "Chỗ thay y phục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-xuan-nam-trieu/1409603/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.