Từ nhỏ đến lớn, Lan Lăng vương đã học được nếu càng tức giận, thì càng phải trấn định, càng để ý, thì càng phải che giấu. Bởi vì, có rất nhiều rất nhiều người không muốn nhìn thấy hắn sống một cách dễ dàng.
Cắn chặt răng, hai mắt hắn nhắm lại, khi mở mắt ra đã sáng tỏ mọi việc, hai tay chắp sau lưng, càng lộ thân hình bền chắc.
Hắn lẳng lặng nhìn Trương Khởi, phát ra âm thanh bình tĩnh như nước, "Nàng rất muốn rời đi sao?"
Âm thanh này chẳng những bình tĩnh, thậm chí còn có mấy phần dịu dàng.
Đầu Trương Khởi càng cúi thấp.
Nàng co rúm lại một chỗ, mềm nhũn, có chút gấp cũng có chút yếu ớt nói: "Không, không phải....... Mới vừa rồi là họ buộc ta, ta chỉ có thể nói như vậy."
Lặng lẽ ngước mắt, chống lại nụ cười của Lan Lăng vương nhưng trong mắt phát ra tia sáng lạnh lẽo. Nàng sợ hãi nhanh chóng cúi đầu. Vừa ấp úng, Trương Khởi vừa nhỏ giọng nói: "Thu công chúa muốn sau khi A Du gả cho ngươi, thì không thể không điều chỉnh, có người nói ta không biết trời cao đất rộng, muốn dọn dẹp thật tốt, một người khác còn nói, A Du không xuống tay, thì mẫu thân của A Du cũng sẽ thay nàng xuống tay......."
"Vậy sao?" Lan Lăng vương cười nhẹ một tiếng, khàn giọng nói: "Vì vậy ngươi nói cho các nàng biết, ngươi tuyệt không cần ta, ngươi ước gì ngay lập tức liền cách ta thật xa?"
Trương Khởi im lặng.
Lan Lăng vương chắp hai tay, ánh mắt nhìn về xa xăm.
An tĩnh một lát sau, âm thanh trầm thấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-xuan-nam-trieu/1409620/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.