Trương Khởi mở mắt ra.
Dưới ánh nến vàng nhạt, đôi con ngươi của Tiêu Mạc sáng ngời như sao.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, môi hơi vểnh lên, nụ cười thâm thúy khó lường.
Không biết vì sao, tâm Trương Khởi như bị treo lên, nàng thì thào gọi: "Ca..."
Một chữ này vừa gọi ra, đột nhiên Tiêu Mạc bật cười, ngón tay thon dài của hắn dao động quanh cánh môi Trương Khởi. Cảm giác được sự mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến, yết hầu hắn run lên, giọng nói có chút khàn khàn: "A Khởi, chiêu này vô dụng đối với ta. Ta đã sớm nói, cho dù là huynh muội thì sao chứ? Trên đời có những chuyện còn hoang đường hơn nữa kìa."
Nói tới đây, ánh mắt của hắn dời đi, tay phải xốc tấm chăn gấm đang phủ trên người nàng lên.
Trương Khởi bị ôm ra khỏi ổ chăn, chỉ còn sót lại bộ áo trong màu hồng nhạt, da thịt trắng như tuyết ẩn dưới lớp áo hồng nhạt càng thêm nổi bật, sáng chói như châu ngọc.
Ngón tay Tiêu Mạc dời xuống chỗ cổ áo. Cảm giác được hô hấp của hắn trở nên dồn dập, Trương Khởi run giọng nói: "Ca..."
Tiêu Mạc nhìn không chớp mắt vào cái cổ trắng ngần của nàng, nghe thấy nàng gọi nhỏ, hắn khách khí cười, cúi đầu nói: "A Khởi, vô dụng thôi, ở Kiến Khang ta chưa từng xuống tay, luôn khiến ta hối hận cho đến hôm nay."
Nói tới đây, hắn đứng lên.
Thấy hắn chậm rãi cởi ngoại bào ra, Trương Khởi run giọng nói: "Tiêu Mạc, ta sẽ kêu, ta thực sự sẽ kêu."
Tiêu Mạc cười như không cười nhìn thoáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-xuan-nam-trieu/1409669/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.