Dù dọc theo đường đi mệt chết năm con ngựa, Lan Lăng Vương chạy về Tấn Dương cũng mất hai ngày.
Hỏa hoạn đã sớm dập tắt, nam viện toàn là hỗn độn.
Nhìn thấy hắn không nhúc nhích đứng ở nam niện, chúng hộ vệ phịch phịch quỳ đầy đất.
Qua hồi lâu, âm thanh khàn khàn chầm chậm của Lan Lăng Vương mới vang nhỏ: "Tìm được cái gì?"
Thống lĩnh hộ vệ đi lên trước, cúi đầu nói ra: "Từ trong kim ốc đã mang ra hai thi thể nữ"
Lan Lăng Vương cười một tiếng, âm thanh lại thê lương như khóc, "Ở nơi nào?"
"Quận Vương theo tiểu nhân."
Mới vừa đến gần, một mùi cháy khét kèm theo xác thối liền xông vào mũi. Thật may là đây là mùa đông, nếu là mùa hè, chỉ sợ đã rửa nát.
Thủ lĩnh hộ vệ đi ở phía trước, vừa muốn vào cửa, thân thể lại bị người ta đẩy mạnh, là Lan Lăng Vương vọt vào.
Mới vừa xông vào bên trong cửa, bước chân hắn đột nhiên ngừng lại. Thủ lĩnh hộ vệ nghe Lan Lăng Vương nhỏ giọng dịu dàng như nước nói: "A Khởi, ta biết rõ nàng không có chết. . . . Nàng thông minh quật cường như vậy, sao lại chịu chết?" Âm thanh của hắn rất dịu dàng rất dịu dàng, quả thực là nỉ non, hợp với hai thi thể thiêu cháy trong phòng, thật làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Lan Lăng Vương bước nhanh đến phía trước, mạnh mẽ vén tấm vải trắng đắp trên thi thể luôn.
Thi thể đã cháy sạch không còn hình dạng rồi, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra là hai thi thể nữ. Trong đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-xuan-nam-trieu/1409706/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.