Thời gian từng giờ từng khắc trôi qua.
Dần dần, đội ngũ người Đột Quyết càng ngày càng kéo dài.
Đến lúc đội quân tinh nhuệ Đột Quyết cách xa Hán nô ước chừng ba mươi dặm thì Lan Lăng Vương mới vung tay lên, lạnh lùng quát:"Giết!".
"Giết ——".
"Giết ——".
Nặng nề như sấm nổ bên tai, tiếng gầm hét thi nhau truyền đến, cả vùng đất cũng bị năm vạn quân Hắc Giáp Vệ chấn động không dứt.
Người Đột Quyết sau khi rút lui, cũng không phải là không nghĩ đến chuyện sẽ bị truy đuổi. Vì vậy, khi tiếng gào “giết” đột nhiên vang lên thì bên kia cũng vang lên tiếng hô hào mãnh liệt:"Người Chu đuổi đến tận nơi rồi, chuẩn bị, chuẩn bị, chuẩn bị.......", , một tiếng chuẩn bị cuối cùng liền bị nghẹn lại trong cổ họng.
Bọn họ đã tính toán hết thảy, nhưng không nghĩ đến, đối phương sẽ có nhiều người như vậy!
Ước chừng mấy vạn, đội quân áo đen từng làm cho bọn họ khiếp sợ vỡ mật đang đuổi ở phía sau, bụi tung mịt mù, nhìn không thấy rõ ràng, hình như cả trời và đất, cũng đều bị bọn họ chiếm đoạt!
Trời ạ, đến tột cùng là có bao nhiêu người? Chẳng lẽ, còn có thêm mười vạn, hai mươi vạn hay sao?
Toàn bộ quân Đột Quyết, tổng cộng tất cả là 14 vạn, nhưng đã bị Lan Lăng Vương và người Chu giết chết năm vạn, hiện tại chỉ còn khoảng chín vạn người, phân chia rải rác ở bảy thành trì. Trong thành trì lớn nhất, quan trọng nhất là thành Vũ Uy cũng chỉ có hai, ba vạn người Đột Quyết.
Hai, ba vạn người bình thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-xuan-nam-trieu/1409759/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.