Im lặng, hiện trường hoàn toàn im lặng, không ai lên tiếng.
Trên thực tế, sở dĩ họ miễn cưỡng chống đỡ đến bây giờ, là muốn chờ xem chính sách hỗ trợ của chính quyền thị trấn, đồng thời cũng là muốn "uy hiếp" chính quyền thị trấn, vờ bỏ mặc việc khất nợ tiền lương công nhân và tiền hàng của phía doanh nghiêp cung cấp nguyên vật liệu.
Đâu phải họ không tính toán và nghĩ cách? Năm ngoái lỗ lã thì có lỗ lã, chắc chắn họ sẽ bù đắp lại, nhà máy hoạt động nhiều năm như vậy, của cải không mấy chục triệu cũng mấy triệu. Nhà máy có nguy cơ đóng cửa, mà họ vẫn ung dung tự tại, có nghĩa việc làm ăn vẫn ổn.
Bành Viễn Chinh im lặng chờ đợi.
Một lát sau, thấy không có người trả lời, hắn cười nhạt, nói:
- Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, tôi sẽ nói ý kiến của chính quyền thị trấn.
Bành Viễn Chinh phất tay:
- Trong tình hình hiện nay, tình trạng kinh doanh của các xí nghiệp dệt chuyển biến khá xấu, có thể nói tiếp tục kinh doanh sẽ tiếp tục lỗ lã, đồng tiền bỏ ra mất hút như chui vào cái một cái động không đáy. Trước tình thế như vậy, chỉ có thể có ba đường.
Thứ nhất, phá sản đóng cửa, bán của cải lấy tiền mặt thanh toán các khoản nợ. Các vị có thể tự trình báo, chính quyền thị trấn có thể hỗ trợ các vị phối hợp với các cơ quan có liên quan, thực hiện tốt việc này.
Thứ hai, tự chuyển đổi mặt hàng sản xuất. Trên cơ sở thanh toán toàn bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cao-quan/743256/chuong-350.html