Trước những ánh mắt soi mói, Bành Viễn Chinh tách đám người đi ra ngoài, Điền Minh theo sát phía sau. Chợt một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đuổi theo, cười gọi:
- Chủ tịch huyện Bành!
Bành Viễn Chinh dừng bước, quay lại nhìn, thấy là Phó chủ nhiệm Ban thông tin báo chiều Tân An Cẩu Cường, bèn cười nói:
- Chủ nhiệm Cẩu? Sao lại là anh? Xin chào!
Lúc Bành Viễn Chinh làm Trưởng phòng tin tức Ban tuyên truyền, đối với Cẩu Cường coi như là người quen. Nhưng hôm nay, sau mấy năm ngắn ngủi, Cẩu Cường chỉ là Phó chủ nhiệm Ban thông tin báo chiều Tân An, tạm xem như là cấp Trưởng phòng, mà Bành Viễn Chinh đã là Phó chủ tịch thường trực huyện Lân.
Trải nghiệm trong đời khác biệt nhau, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Người với người thật là không thể so sánh! Trong lòng cảm khái, Cẩu Cường mỉm cười bắt tay Bành Viễn Chinh:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi ra ngoài mua đồ, đúng lúc gặp anh. À, Chủ tịch huyện Bành, tôi định viết bài về chuyện lúc nãy, anh không ngại chứ?
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Chủ nhiệm Cẩu, hay là thôi đi? Chỉ là tình cờ, tôi ra ngoài đúng lúc gặp chuyện cướp giật, cũng không ngờ tới sau đó lại gặp phải chuyện rắc rối như vậy.
- Chủ tịch huyện bên đường bắt cướp, đối với chúng tôi là một tin rất hot. Chủ tịch huyện Bành, nể mặt cho phép chúng tôi biết một bài đi!
Cẩu Cường mỉm cười nói, ánh mắt đầy vẻ chờ mong.
Thật ra thì Cẩu Cường gặp chuyện này, muốn viết bài là chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cao-quan/743929/chuong-580.html