Bà Glenda Perry ngủ một giấc đến 13 giờ, chính tiếng xe hơi của Marian Vogler nổ dưới nhà đã đánh thức bà dậy, bà vẫn nhắm hai mắt nằm yên lặng xem tình hình. Mỗi lần thức dậy, bà thường hay bị đau ê ẩm cả người, nhưng lần này bà không thấy đau. Bà đã trải qua một đêm rất tệ, tệ đến nỗi bà không dám nói cho ông Roger biết. Thế nhưng chắc ông ta cũng nhận thấy bà đau đớn, và bà biết ông bác sĩ rất lo về tình trạng tim của bà.
Bà không muốn nhập viện lại, vào bệnh viện, họ cũng cho bà uống thuốc an thần mà thôi, mà thuốc này thì cũng chẳng giúp ích gì cho bà sau đó. Bà biết lý do tại sao thời gian gần đây bà thường mắc chứng đau đớn như thế này. Đó là vì chuyện cậu bé Thompson, cậu ta còn nhỏ quá và việc bà làm chứng đã góp phần vào việc kết án nặng cho cậu ta.
- Thưa bà Perry, hắn đã xô bà nhào ngửa...
- Vâng, hắn chạy trốn khỏi nhà.
- Thưa bà Perry, khi ấy trời tối, bà không nghĩ có kẻ khác nào đấy chạy trốn à?
- Tôi cam đoan chính hắn, hắn ngần ngừ trước cửa một lát, rồi lấn vào tôi để chạy ra, đèn ở nhà bếp đang sáng mà.
Rồi hôm nay lại chuyện của Neil và Sharon. Ôi lạy Chúa, xin ngài giúp con nhớ được. Bà cắn chặt môi... đau đau... Không, đừng đau khổ nữa, không ích gì đâu. Vì tình thương của Thượng đế, hãy ráng suy nghĩ, bà chuồi một viên Trinitrine dưới lưỡi để đề phòng cơn đau đến thình lình. Cáo.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cao-sa-mac/1304251/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.