Chương 1390
Liền dùng tay vẽ bùa trên hư không, ngón tay điểm nhẹ vào giữa đôi lông mày của Tiêu Sinh.
Người khác nhìn mà khó hiểu, chỉ có Tiêu Sinh mở to con mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó là vẻ mững rỡ điên cuồng.
“Đây là…”
Ông ta kích động không thốt ra lời. Rảo cản võ đạo đỉnh phong mà mình suy nghĩ mấy chục năm, khoảng cách giữa võ và đạo không thể vượt qua như lạch trời, lại được Lý Dục Thần nhẹ nhàng điểm một cái thì đã điểm phá.
Vốn dĩ, ông ta giống như người tu hành cô độc, tuy đã trèo lên đ ỉnh, nhìn khắp các núi nhỏ bé, lại vô cùng cô độc hiu quạnh, nơi hoang dã mênh mông đối diện, các dãy núi nối liền không dứt, ông ta không có chỗ để đi.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời thăm thẳm, dải sao lấp lánh.
Ông ta biết, trên bầu trời đó có một thế giới khác.
Nhưng ông ta đã đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này, không còn đường để trèo lên nữa.
Sự cô đơn và tuyệt vọng này, người bình thường không thể cảm nhận được.
Tô Tử nói chỗ cao không thẳng nổi lạnh lẽo, có lẽ là tâm cảnh này.
Nhưng bây giờ, cùng với Lý Dục Thần khẽ chỉ điểm một cái, ông ta nhìn bầu trời mênh mông đó, có một con đường trời, xa xôi thăm thẳm, không biết thông đến nơi nào.
“Ông Tiêu, đây là cơ duyên của ông, nhưng đường trời khó đi, có thể đi được hay không, phải xem bản thân ông rồi”.
Tiêu Sinh gật đầu: “Tôi hiểu, tôi si mê võ đạo, cả đời sát phạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/790961/chuong-1390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.