Ba người rời khỏi tiệm đồ luộc cay, giẫm lên đám cánh muỗi rơi rụng dưới đất đi về khu giếng trời giữa trung tâm thương mại, nơi trước mắt chỉ còn một mớ hỗn độn: hành lang gãy đổ, cửa kính vỡ nát, kính vụn và gạch đá rơi đầy nền nhà, cây trang trí treo đầy ruy băng từng là điểm nhận diện ở chính giữa giếng trời giờ cũng đã bị "nhổ bật cả gốc".
Ánh sáng trắng lạnh lẽo xuyên qua vài khung cửa nửa rơi nửa dính còn sót lại ở cửa chính, ngay cả bầy muỗi dày đặc bên ngoài cũng không còn dấu vết.
Tô Hạnh vô thức siết chặt cánh tay, cúi đầu liếc nhìn một cái.
Từ khi gục xuống vì kiệt sức, Ôn Như Yểu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, yên tĩnh tựa vào lòng cô, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt mộc nghiêng nghiêng vẫn đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt. Sự tái nhợt vì suy yếu lại khiến vẻ thanh lãnh giữa lông mày càng thêm mong manh dễ vỡ.
Thế nhưng nhớ đến dáng vẻ mạnh mẽ dứt khoát của Ôn Như Yểu trong những cuộc họp tại công ty trước kia, cùng với sự tỉnh táo sắc lạnh trong các tình huống sinh tử sau này, Tô Hạnh vội lắc đầu, thu lại ánh mắt, tiếp tục bước nhanh ra ngoài.
Dù hiện tại việc ôm thêm một người không khiến cô mệt mỏi bao nhiêu, nhưng dù sao vẫn phiền hơn khi hành động một mình. Nghĩ thế, Tô Hạnh đổi sang tư thế bế nửa người cho thuận tiện hơn, tăng tốc đuổi theo Đơn Minh Hâm đang đi phía trước. Nhưng chưa kịp đến cửa lớn, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cap-tren-la-nu-chinh-my-nhan-thu-mat-the/2759472/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.