"Đã cho bọn họ ở lại, vậy cái chết của chúng tôi chẳng phải là trò cười sao?"
"Bài phát biểu" của gã đàn ông không phải là vô dụng. Nỗi sợ cái chết đã được khắc sâu trong gene con người — dù là kẻ chuẩn bị buông xuôi, thì vào thời khắc cuối cùng, các ý thức còn sót lại trong vô vàn tế bào cấu thành bản ngã vẫn sẽ cưỡng lại, kí.ch th.ích bản năng sinh tồn sâu xa nhất. Huống chi là những người đã liều chết, mang theo thương tích sống sót đến được nơi đây.
Phản kháng và xung đột bùng phát nhanh chóng. 17 "người nhiễm" đối đầu với 5 thành viên tổ y tế. Dù bên y tế có súng, cũng không thể hoàn toàn uy hiếp được những kẻ liều mạng trong cơn hấp hối.
"Không ai thấy kỳ lạ sao?" Gã đàn ông đứng giữa vòng xoáy hỗn loạn, giọng khản đặc như tiếng bễ han gỉ đang rệu rã.
"Nhiệm vụ lần này được đánh giá là cực kỳ nguy hiểm, điểm thưởng cũng cao nhất. Nhưng thử nhìn quanh xem — tôi từng nhận rất nhiều nhiệm vụ, và đây là đội yếu nhất mà tôi từng tham gia. Mới ba ngày mà một nửa đã chết. Nói gì đến việc sống sót tới được cái gọi là 'khu mỏ' – nơi mà chúng ta còn chẳng biết ở đâu."
"Chỉ cần động não một chút là hiểu — nhiệm vụ này vốn không thể hoàn thành! Mục tiêu vận chuyển vật tư chỉ là cái cớ. Thực chất là—"
"Đoàng!"
Tiếng súng đầu tiên xé toạc sự hỗn loạn nơi rìa đám đông, vang vọng khắp đại sảnh. Mọi âm thanh lập tức im bặt.
Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cap-tren-la-nu-chinh-my-nhan-thu-mat-the/2759489/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.