Chắc điên mất thôi, tại sao chiếc váy đó lại chạy tới chỗ Hàn Thâm cơ chứ? Anh giả vờ không biết không được hả?
Quý Nhiên đứng sững tại chỗ mặt đỏ bừng tới mang tai, chỉ cần bị Hàn Thâm nhìn thôi cũng đủ khiến cậu xấu hổ đến mức không biết trốn đi đâu cho hết. Cứ như thể đang có một bàn tay rộng lớn đè lên ngực, dù cậu có hít thở mạnh cách mấy cũng không tài nào hớp được chút oxy.
Chắc chắn sẽ bị ăn chửi rồi? Nói không chừng còn bị chế nhạo, thậm chí còn bị coi như kẻ biến thái.
Ba chữ "em xin lỗi" đã đến miệng Quý Nhiên, nhưng Hàn Thâm lại đặt chiếc váy xuống như thể chả có chuyện gì xảy ra, rồi nói: "Đi thôi."
Ủa, ảnh không hỏi hả trời?
Cảm ơn trời đất.
Quý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cầm lấy chiếc váy rồi đuổi theo.
"Ngại quá, anh không để ý cái đó là của em nên lỡ bóc hàng luôn rồi." Lục Khả đi theo cậu ra cửa, cười nói: "Mua váy cho bạn gái đấy à? Dễ thương quá ha."
Bạn gái, hóa ra đây mới là phản ứng của người bình thường khi thấy con trai mua váy!
Dù Quý Nhiên không có bạn gái nhưng cậu vẫn "dạ" khẽ một tiếng.
Lục Khả còn tưởng cậu đang lo vì lần đầu được đi công tác với sếp nên chủ động an ủi thêm: "Đừng căng thẳng nhé, nhìn sếp dữ dằn vậy thôi chứ dễ nói chuyện lắm."
Quý Nhiên nặn ra một nụ cười gượng gạo.
"Anh nói cho em một bí mật," Lục Khả nhướng người tới ghé vào tai cậu: "Nếu Samuel
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cap-tren-lanh-lung-la-daddy-chuoc-duong/535710/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.