Cái gì đến thì cũng phải đến, sau nhiều ngày liên lạc qua điện thoại thì hôm nay Tiêu Tranh cũng hẹn Hoa Đan Di đến phòng giáo viên gặp mặt để chỉnh sửa bản thảo. Hoa Đan Di cảm thấy cuộc đời mình thực sự sắp thê thảm rồi. Nếu như có một điều ước, Hoa Đan Di chắc chắn mình sẽ ước ngày đó không giúp Hề Lâm Dao đi học.
Có điều từ ngày đó đến hôm nay cũng đã là 3 tuần, Tiêu Tranh là người bận rộn như vậy, có lẽ cũng sẽ không nhớ được đâu nhỉ? Hoa Đan Di thầm cầu nguyện rằng giảng viên Tiêu sẽ quên hết chuyện đó đi. Dù sao thì cô có ghét Tiêu Tranh đến mấy thì anh vẫn là giảng viên của cô, không thể tùy tiện đối đãi được.
“Số mình đúng là khổ thật đấy.” – Hoa Đan Di khóc trong lòng, càng nghĩ càng thấy bản thân thật thê thảm.
Có điều gặp thì vẫn phải gặp. Hoa Đan Di đứng trước phòng giáo viên, trong lòng giống như là có một đốm lửa chạy qua chạy lại. Cô không có can đảm bước vào bên trong, mấy lần đặt tay lên cánh cửa rồi lại hạ xuống. Hoa Đan Di cảm thấy bản thân mình hôm nay đúng là nhát vô cùng.
Hoa Đan Di đi đi lại lại trước phòng giáo viên tới 5 – 6 lần, nhưng vẫn không dám gõ cửa hay bước vào. Đúng lúc đang nghĩ có nên gọi điện cho Tiêu Tranh báo hôm nay bị ốm không thể tới hay không thì đàng sau lưng Hoa Đan Di, một giọng nói vang lên:
“Em sinh viên này, có chuyện gì sao?”
Hoa Đan Di dường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cap-tren-muon-cuoi/870151/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.