Sáu giờ tối theo lịch dạy võ, tôi bon bon chiếc xe đạp fuhachi cam đen đến nhà Lan, dù có chuẩn bị thế nào, tôi cũng phải giật thót người khi nghe tiếng Lan phát ra từ cái chuông cổng. Hôm nay nàng mặc áo pull xanh, quần kaki ngắn trông năng động, trẻ trung vô cùng.
-Sư phụ ngồi đi, đợi em chuẩn bị nước giải khát tý nhé!
-Ừ… ừ!
-“Chà hôm nay còn sư phụ với cả em nữa cơ, nghe thích ghê, thay từ “sư phụ” bằng từ “anh” xem nào, hề hề…!
Tôi mê mẫn nhìn nàng loay hoay trong bếp hệt như bà vợ đảm đang mà tôi hằng mơ ước. Giá mà tôi là bạn trai em thật thì chắc đã ôm chằm lấy em từ đằng sau rồi, nhìn xinh cực, yêu cặp mắt xanh ghê…!
-Nước của sư phụ nè…! – Em nhẹ nhàng đặt tách cà phê lên bàn.
-Hơ…! Buổi tôi mà uống cà phê, bộ muốn cho sư phụ thức suốt đêm sao? – Tôi nhăn mặt
-Hì…! Đây chỉ là cà phê một phần thôi, có gì đâu mà! – Nàng nheo mắt.
Nhìn tách cà phê màu nâu nâu có hình con gấu trên mặt làm tôi cứ trố mắt ra mà suy đoán nguồn gốc và thành phần của nó,
-“Ừm…nhìn giống sữa milô mà mỗi sáng mình vẫn uống thế nhỉ?”
-Ơ…Lan ơi, sư phụ không uống sữa vào buổi tối đâu!
-Tên ngốc này, uống thử một tý đi đã…! – Nàng cốc đầu tôi phát rõ đau.
Ăn cái cốc đau điếng của Lan tôi mới nhắm nháp thử tý cái nước – cà – phê này, chợt…
-“Ô… ơ…oa…ngon hết sảy con bà bảy, cái vị đăng đắng của cà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cappuccino/1878969/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.