Ngày hôm sau, chú Tư Chúc ba cùng với nhỏ Nhung đến đón bọn tôi rất sớm, mới ra đến cổng bệnh viện đã thấy hai cha con đã đâu xe ở đó từ lúc nào. Đáng lẽ ra hai tụi tôi có thể chất lên một xe mà tống 3 chạy về nhưng vì tôi mới xuất viện cộng với việc phải chở thêm người bạn đồng hành bất đắc dĩ của tôi là chiếc xe lăn nên phải nhờ đến sự trợ giúp thêm từ nhỏ Nhung. Ngồi trên xe của nhỏ, tôi cứ khiếp vía với tốc độ bạc mạng, nước mắt nước mũi chảy tèm lèm:
-Này ông Phong, có vịnh thì vịnh vào vai, đừng có vịnh lung tung!
-Ẹc, chạy chậm thôi bà, không sợ công an tóm à?
-Yên tâm, đường này không có đâu mà lo!
-Éc, nhưng chậm lại đã, tui mới xuất viện!
-Khỏe mạnh thế mà sợ gì chứ, tui quen chạy nhanh rồi, thiệt tình!
-Sặc, bà làm như mình là dân bão đêm vậy!
-Ông thử chạy xe đi giao hàng xem có muốn chạy nhanh không thì biết!
-Ý bà nói tui là hàng á?
-Xì, thôi để yên cho tụi chạy!
Nói rồi nhỏ lại nhín ga vụt đi trong làn gió cắt đến khiếp vía mặc cho tôi có sợ điếng hồn đến tóe cả nước mắt.
Chẳng mấy chốc sau tôi cũng về đến nhà nội, theo phía sau là chú Tư Chúc cùng với Lam Ngọc đang khệ nệ đẩy chiếc xe lăn đến chỗ tôi. Nghe tiếng xe, bọn thằng Toàn chạy ùa ra ngoài cổng như kiến thấy thịt làm tôi đâm hoảng ngồi chết dính trên chiếc xe lăn không dám ứ lên một tiếng.
-U cha, thằng Phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cappuccino/1879107/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.