"Người không cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ sao?" Lê Tử Hà nhíu mày, nghiêm túc nhìn Thẩm Mặc nói: "Triệu chứng này không khác gì ôn dịch bình thường, nhưng tốc độ này..... Nếu vào mùa hè thì cũng là bình thường, nhưng vào đông, bệnh dịch phải dễ dàng khống chế hơn mới phải. Với tình thế này, e rằng chưa tới một tháng nữa sẽ lan tới Vân Đô."
Thẩm Mặc đang cầm ly trà, đưa lên bờ môi nhấp một hớp, lắc đầu, cười nhạt nói: "Không, nhiều lắm là nửa tháng."
"Sao lại nói vậy?"
"Ngươi chưa nghe thấy tin sáng nay sao?" Thẩm Mặc đặt ly trà xuống, nghiêm mặt nói: "Nạn dân nhiễm bệnh ở phương nam nghe nói ở Vân Đô chữa bệnh rất tốt, rối rít đi lên phương bắc. Cứ tiếp tục như thế, chắc chắn tốc độ bệnh dịch sẽ lan đi rất nhanh, không đến một tháng nữa sẽ lan đến Vân Đô."
Lê Tử Hà rũ mắt trầm tư, đột nhiên bàn tay cảm thấy ấm áp, ngước mắt nhìn ly trà trong tay mình. Thẩm Mặc cầm lấy tay nàng, để ly trà vững vàng trong lòng bàn tay nàng, dịu dàng nói: "Thể hàn tay lạnh, chú ý giữ cho ấm một chút."
Lê Tử Hà ngẩn ra, cười gượng gạo, gật đầu. Hai tay khum lại ôm lấy ly trà, nghi hoặc nói: "Lý ngự y và Chân ngự y đều bị sai đi điều tra nguyên nhân dịch bệnh phát tán, bây giờ cũng đã qua ba ngày rồi mà không có tin tức gì. Người cảm thấy thế nào về bệnh dịch lần này?"
"Đây là thời cơ mà ta nói với ngươi." Thẩm Mặc đặt ly trà xuống, đôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cat-dut-to-tinh/1845515/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.