"Nàng muốn Vân Tấn Ngôn dùng lam nhan thảo thật sau?" Thẩm Mặc đang loay hoay với đống hoa cỏ bên cửa sổ chẳng biết được trồng từ khi nào, ngẩng đầu thoáng nhìn thấy Lê Tử Hà bước vào, nhướng mày hỏi. Lê Tử Hà vẫn tỉnh bơ, đến ngồi bên cạnh bàn, bình tĩnh rót ly trà, một lúc lâu sau mới thản nhiên cười nói: "Không phải là Tử Hà có cho hắn dùng hay không, người có quyền quyết định là Tô Bạch."
"Nàng đã nói với Tô Bạch độc tính của lam nhan thảo chưa?" Thẩm Mặc cúi đầu nhìn cành hoa đã hơi khô héo, ngắt lá khô. Lạnh thêm mấy ngày nữa thì hoa này sẽ chết héo.
Lê Tử Hà nâng chén đến khóe miệng, khẽ hớp một ngụm, nở nụ cười nhạt, ánh mắt mang vẻ khinh thường: "Tất nhiên phải nói cho Tô Bạch biết ảnh hưởng của thuốc."
Thẩm Mặc cười khẽ, Lê Tử Hà vẫn chưa bị thù hận làm mờ mắt.
"Nếu nàng không nói độc tính, chắc chắn Tô Bạch sẽ dùng độc không hề do dự. Không phải như vậy sẽ hại Vân Tấn Ngôn dễ hơn sao?" Biết rõ ý nghĩ của Lê Tử Hà, Thẩm Mặc vẫn hỏi.
Lê Tử Hà đặt ly trà xuống, rũ mí mắt: "Người Tử Hà muốn trả thù chỉ có Vân Tấn Ngôn mà thôi. Tô Bạch và ta không thù không oán, Tử Hà không có quyền tước mất thứ quan trọng nhất đối với nữ tử của nàng ta để đạt được mục đích. Nói ra hậu quả để nàng ta tự lựa chọn, dù cuối cùng nàng ta có hạ độc hay không, Tử Hà cũng không thẹn với lương tâm."
"Thế Vân Tấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cat-dut-to-tinh/366767/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.