Kha Bố thích Chi Lý không đơn giản chỉ là một loại tình cảm, mà là khát vọng, hy vọng, nguyện vọng tích lũy trong thời gian dài, cậu thích đứng bên cạnh Chi Lý cùng hắn nói đùa, chiếu cố hắn, dù cho chỉ im lặng ngồi một bên nhìn hắn vẽ tranh, cảm giác yên tâm thoải mái ấy khiến cậu hiểu, nơi nào có Chi Lý đều sẽ tốt đẹp. Trong cứ điểm cậu cắm ống hút vào hộp sữa đưa cho Chi Lý: “Gần đây khí hậu chuyển xấu, cậu có phải hay không nên mặc thêm quần áo.”
“Lạnh.”
“Cho nên mới bảo cậu mặc thêm vào!!”
Chi Lý nhìn Kha Bố, xem xét một hồi dáng vẻ hiện tại của cậu, quay đầu lại: “Không cần.”
“Phản ứng của cậu rất đả kích người ta đó.” Khác với Chi Lý, Chi Lý sợ nóng còn Kha Bố sợ lạnh, lạnh một chút thì cậu chẳng muốn làm gì cả, cậu chán ghét cái cảm giác vì lạnh mà rụt cổ, cả cơ thể căng cứng này, cho nên vừa đến mùa đông cậu đã mặc rất nhiều, bao bọc mình như gấu.
“Lạnh.” Chi Lý vừa cắn ống hút vừa nói, Kha Bố nhíu mày: “Cậu rốt cuộc có đang nghe tớ nói chuyện không hả?” Chi Lý đặt hộp sữa lên bàn, nhìn chằm chằm Kha Bố, dùng cái ánh mắt tự nhiên như không ấy, Kha Bố liền lúng túng: “Tuy hình tượng nhà quê này của tớ không tốt lắm, bao nhiêu năm rồi cậu cũng quen dần đi là vừa.” Kha Bố không khỏi nhớ lại mùa đông đầu tiên của hai người, khi Kha Bố đang vội vã chạy đến trường, đẩy cửa ra, câu đầu tiên của Chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-ay-la-chi-ly-dai-nhan/94742/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.