“Tri Nhạc, ông nội đính hôn cho con nhé, được không?”
“Là vợ ạ?”
“……….. Có thể nói như vậy. Người kia tốt lắm, sống trong thành phố lớn, con sẽ thích nơi đó thôi.”
“Ông nội cũng, đi cùng con ạ?”
“Ông nội không đi.”
“Vậy con cũng không đi đâu.”
“Con trưởng thành rồi, một ngày nào đó con sẽ phải xa ông nội thôi.”
“Con không muốn! Vĩnh viễn không xa rời nhau! Không muốn đính hôn, không cần vợ!”
“Tri Nhạc, nghe lời!”
“Không nghe!”
Tri Nhạc đứng dậy, bỏ lại ông nội, không quay đầu lại mà chạy về phòng ngủ, khép cửa phòng lại rồi ngồi bên bàn học nhỏ bắt đầu giận dỗi.
Theo kinh nghiệm từ trước tới giờ, không lâu nữa ông nội sẽ đến gõ cửa, cười tủm tỉm dỗ cậu, “Ui cha, Tri Nhạc của chúng ta còn giận không?” Nhưng lần này đợi thật lâu mà ngoài cửa vẫn lặng im.
Tri Nhạc ngồi không yên, nhẹ chân đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, chỉ thấy ông nội vẫn ngồi trong sân, không nhúc nhích, giống như đã cứng người, mặt nhìn ra cánh đồng bát ngát tối um trước sân nhà, không biết ông đang nhìn cái gì. Ánh trăng kéo bóng ông ra thật dài thật dài, giống như cây trúc đã héo rũ trước mùa đông.
Tự nhiên Tri Nhạc thấy sợ.
Hình như ông nội lại gầy thêm
Ting ting ting, điện thoại đổ chuông.
Điện thoại của ông nội đổ chuông, ông nội liếc nhìn tên hiển thị, quay phắt đầu qua nhìn, nhìn về phía Tri Nhạc, Tri Nhạc nhanh chóng cúi đầu xuống, nép sang một bên, không để ông nội phát hiện.
Giọng nói của ông nội truyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-ay-xinh-dep-nhung-hoi-ngoc/2362044/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.