Không gian trên xe tĩnh mịch vì không ai mở miệng nói câu nào, tài xế Văn thì cứ tập trung lái xe trong trạng thái buồn ngủ do quá yên tĩnh, Lập Hạ thì cứ ngồi ngắm cậu đang tựa cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô hít lấy một hơi thật sâu để bắt chuyện một cách thật tự nhiên với Nhất Lâm, nhân lúc xe đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, cô nói với cậu:
"Haiz...nhìn cửa hàng bánh mà nhớ ngày xưa quá đi mất, Nhất Lâm cứ hễ thấy chị buồn là lại mang bánh mang kẹo đến dỗ chị, rồi còn thuộc nằm lòng cả sở thích và thói quen ăn uống của đối phương nữa chứ. Còn giờ...chắc Nhất Lâm chẳng nhớ gì nữa đâu nhỉ?"
Cậu khẽ rút tay ra, Lập Hạ lại càng ôm chặt, khi có mặt Hạ Nhi phải nhìn cảnh hai đứa nắm tay nắm chân nhau khó chịu lắm rồi, tuyệt đối không cho cậu rút ra nữa.
"Nhất Lâm là của mình, cánh tay này cũng là của mình, sao có thể nhường cánh tay này cho đứa con gái khác?".
Trong lòng Lập Hạ nổi lên tính chiếm hữu, cô gì chặt tay cậu, đầu cứ liên tục rúc vào người Nhất Lâm. Cậu thấy Lập Hạ hành động lạ quá nên đâm ra hơi sợ, miệng cậu ấp úng:
"Chị...làm gì đấy?"
"Aaa...lâu rồi không được ở cạnh Nhất Lâm riêng tư như này, nhớ ngày xưa quá đi mất..."
May thay lão tài xế do buồn ngủ quá nên đeo tai nghe cho có chút âm nhạc đỡ bị ngủ gật, lão không để ý đến hai người đằng sau, Lập Hạ càng được thể lợi dụng.
"Có gì thì tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-be-cong-toi-roi-phan-1/832935/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.