An
Hoàng Phong nhìn lướt qua cô gái trước mặt, trong ánh mất hiện lên sự ngạc nhiên nhưng nhanh chóng gạc mất.
Là Thiên An.
Vẻ mặt Thiên An hết sức kinh ngạc, sững sờ đứng bất động.
Tay cầm ô cũng đang run rẩy, trong giọng không giấu được sự hoang mang: “Anh và cô ta...!cô ta anh...!anh nói đi Chuyện này rút cuộc là sao?
Hoàng Phong dửng dưng nói: "Như em thấy Anh không có gì để nói." Dứt lời, hắn nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó rút điện thoại gọi cho Minh Khang đánh xe tới.
Mặc cho Thiên An vẫn đứng ngày ngắn, trên mặt là vẻ hãi hùng kinh ngạc.
Chiếc Lamborghini tiến sát về phía Hoàng Phong.
Hắn đứng ung dung trong làn mua bụi, dáng vẻ vừa uy nghiêm vừa lãnh đạm.
Cả người toát ra khí lạnh.
Minh Khang bước xuống, nhanh lẹ mở cửa xe nhưng Hoàng Phong không vội tiến lên, hắn xoay người, cất giọng nhàn nhạt với Thiên An: "An An, có lời này anh muốn nói với em.
Chuyện giữa anh và chị gái em không liên quan đến Nguyệt Vy.
Anh hi vọng là em hiểu những lời anh nói, và đừng hành động nông nổi.
Còn nữa..."
Hoành Phong tiếp lời: “Lúc nãy anh gọi nhầm rồi đấy.
Anh không phải là anh rể của em"
Thiên An đứng bất động như hóa đá.
Sắc mặt biến hóa khôn lường.
Hoàng Phong cũng không quan tâm lầm, hãn chỉ nhẹ nhàng để lại một câu: "Học hành cho tốt." Dứt lời, Hoàng Phong bước vào xe.
Chiếc Lamborghini lao đi trong màn mưa.
Thiên An vẫn ngẩn người như thế, cái lạnh như xuyên thấu vào da thịt, sắc mỗi ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-em-sai-roi/1969243/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.