Xe ô tô tiến thắng vào cổng biệt thự.
Thân ảnh cao ngất của Hoàng Phong bước ra, lộ diện dưới ánh đèn nhu hòa trong sân.
Hắn đi thẳng vào biệt thự.
Bên trong vẫn còn sáng đèn, Hoàng Phong đi thẳng lên cầu thang.
Phòng ngủ trống trơn không một bóng người.
Hoàng Phong bước vào trong, đảo mắt nhìn quanh một vòng cũng không thấy Nguyệt Vy đầu?
Chăn gối xếp gọn gàng, phòng vệ sinh cũng không sáng đèn.
Hoàng Phong nhíu chặt chân mày, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác bất an.
Hằn vội vàng bước ra ngoài, vừa định xuống cầu thang tìm Nguyệt Vy, thì bỗng nhiên tầm mắt hàn dừng lại ở cửa thư phòng.
Bên trong đèn vẫn còn sáng trưng.
Hoàng Phong bước vội đến đó, động tác có chút gấp gáp.
Và rồi, khoảnh khác khi hãn nhìn thấy thiếu nữ điểm tĩnh, ôn hòa ngôi ngay ngắn trên ghế cặm cụi bên chiếc bàn bày biện đầy sách vở, mới thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng hãn mới được trút bỏ.
Hoàng Phong thở phào một hơi, hắn tựa người vào cửa, chăm chú nhìn cô gái nhỏ học bài đến mức chẳng hay biết chuyện gì.
Ánh đèn nhu hòa chiếu lên gương mặt Nguyệt Vy, vài sợi tóc đen nhánh gọn gàng vén nhẹ sau tại, đội tại nhỏ nhân hiện ra trông cô đáng yêu thêm bội phần.
Người ta nói, đàn ông tập trung làm việc rất thu hút, thế phụ nữ cũng vậy thôi.
Đôi mắt Nguyệt Vy tập trung chăm chu trang sách, bàn tay cầm cây bút bi miệt mài ghi chép.
Lông mi cô rất dài, hơi rủ xuống che đi đôi mắt đen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-em-sai-roi/1969249/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.