Đừng mà...!cậu chủ...!em sai rồi...!ưm...!Á...!cứu...!ưm..." Thanh âm miêm mại đứt quãng vang lên trong không gian phòng ngủ, rồi mất dần trong nụ hôn cường thế.
Nguyệt Vy giãy dụa kịch liệt, khóc đến đáng thương tội nghiệp nhưng vẫn không ngăn được hành động của Hoàng Phong.
Hắn ghì chặt tay cô lên đầu, dây vảy Nguyệt Vy tuột xuống ngang vai, để lộ vùng da thịt trắng như tuyết, ánh mắt hắn nhìn cô đầy mê loạn.
Vài sợi tóc lòa xòa trước trán, cả khuôn mặt hắn bừng lên vẻ tuấn lãng bức người.
Cô ngước mắt lên, đối diện hoàn toàn với đôi con người đen tuyền đẹp đẽ của anh, giờ phút này trong ảnh mắt kia đang hừng hực dục niệm muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Có lẽ Hoàng Phong đã uống rượu, mùi rượu nồng nặc hòa quyện trong mùi đàn ông.
Hoàng Phong vùi mặt vào cổ cô, cảm giác ướt át đau nhói truyền đến.
Tay hắn đã dời đến ngực cô, cách một lớp vải không ngừng xoa nån.
Trong lòng Nguyệt Vy rối loạn không thôi, đôi môi mềm mại run rẩy, bật ra vài tiếng nấc sợ hãi: “Đừng...!Đừng Dừng lại.
Cậu chủ.
Đừng mà.
Nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt kiều diễm, cô phản kháng điên cuồng, ngay cả eo cũng không kìm được mà nâng lên, thế nhưng mọi phản kháng của cô đều bị hắn trấn áp dễ dàng.
Cô ở dưới thân hắn, mềm mại không chút sức lực, gương mặt ửng hồng, sắc môi tươi đẹp, vết máu mờ nhạt bên khỏe miệng như nét dậm vẽ điểm xuyến cho khuôn mặt xinh đẹp, lại tăng thêm sự ma mị quyến rũ.
Sự kích động đã không kìm nén được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-em-sai-roi/1969418/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.