Họp xong, Thư Thành Nhạc xoa xoa cái gáy mỏi nhừ, mở cửa phòng mình ra, tới chỗ tủ lạnh lấy chai nước khoáng ra uống mấy ngụm, đi vào phòng ngủ, nhưng phát hiện trên giường không một bóng người.
Anh nhíu mày.
Không phải bảo cô ta ngủ rồi à? Mắt đỏ như thế, còn có sức chạy lung tung?
Anh ra khỏi phòng, lấy di động trong túi áo khoác tính gọi điện cho cô, ánh mắt quét qua một cái gối ôm rơi trước cửa toilet.
Anh hơi nhướn mày, chợt nghĩ tới gì đó.
Cô ấy... chắc không coi lời nói đùa của anh là thật, nhảy vào bồn tắm ngủ đấy chứ?
Anh vào toilet, thấy một bóng người tội nghiệp cuộn mình nằm trong bồn tắm vừa lạnh vừa cứng, chỉ lấy mấy cái gối ôm chèn lung tung.
Anh đứng cạnh bồn tắm, nhìn cô đang ngủ say sưa mà dở khóc dở cười.
Không có ai trong phòng, cô ấy ngủ trên giường thì có sao? Cô gái này đúng là không biết nói đùa là gì, hài hước ra sao, lúc nào cũng lấy câu đùa giỡn của người khác là thật, rồi răm rắp nghe theo có tí phản kháng nào, cứ như bị ra lệnh, làm theo không có suy nghĩ còn làm đến mức cẩn thận như thế, đương nhiên như thế.
Rốt cuộc cô ấy có hiểu cái gì là chịu thiệt? Cái gì là bị lợi dụng không?
“Khờ quá”.
Người thích nghe theo mệnh lệnh như thế, thảo nào cậu chủ nhà cô giữ lại, còn giữ rịt là đằng khác. Bảo không cho tìm bạn trai, cô ấy sẽ không đi tìm thật, nói không cho hai người bọn họ tìm hiểu, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-ho-do/84338/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.