Đấu tranh, vặn xoắn, giãy giụa.
Cuối cùng Diêu Tiền Thụ cũng gọi được cho cậu chủ.
“Ừ?”.
Bên kia vang lên tiếng hừ mất kiên nhẫn của cậu chủ, như đang bất mãn tại sao cô còn chưa xuất hiện ngay lập tức.
“Cậu... cậu chủ”. Cô sợ hãi kêu lên.
“Gì”. Cậu đáp lạnh lùng.
“Chuyện là... em... em, không thể về nhà cũng với cậu được”.
Tiếng hít vào không thể tin được truyền tới từ bên kia.
“Cô lại tính đi chơi với bạn cô đấy à?”. Giọng nói mang tính uy hiếp bật ra khỏi di động.
“Không, không phải thế... em không muốn đi chơi, em thật sự có việc nghiêm túc phải làm mà!”.
“Việc nghiêm túc?!”.'
Ấy... đúng, đúng rồi. So với những việc làm ăn của cậu chủ, việc của cô đúng thật chẳng coi là việc nghiêm túc, cậu hiếm khi có thời gian rảnh gọi cô cùng về nhà, cô không nên làm màu làm mè, nên nghe theo sự sắp xếp của cậu chủ, nhưng mà...
“Phó tổng Thư nói, có một đồng nghiệp đột nhiên bị ốm, phải xin nghỉ về nhà, nhà hàng thiếu người... cho nên em phải giúp người ta, làm thay gì đó...”.
“Thư Thành Nhạc?!”.
Cậu chủ hồ đồ
“Hả?”. Sao cậu chủ phải cố ý nhấn mạnh tên của phó tổng Thư?
“Hừ!”.
“Cậu chủ... cậu nghe em giải thích đã, em là vì phó tổng Thư...”.
“Cụp... tút...”.
“Cậu chủ! Cậu chủ cậu chủ cậu chủ! Cậu chủ!”.
Oái, cúp máy rồi.
Cô xong đời rồi, cô cảm thấy rõ ràng cậu chủ đang nổi giận!
Cô là Diêu Tiền Thụ sống nhờ hơi thở của cậu chủ, cô là người hầu sống nhờ sắc mặt của cậu chủ, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-ho-do/84350/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.