Rất nhanh chóng, Diêu Tiền Thụ nghĩ, không khéo nụ hôn đầu của Hắc Thủ Đảng cũng kính dâng cho cậu chủ rồi. Nghĩ như thế, nỗi buồn vì bị ác bá cướp mất nụ hôn đầu cũng đỡ hơn rất nhiều.
Tại sao lại nói vậy à?
Vì hành lý cậu chủ vô cùng bất công mang về hầu hết là quà cho Hắc Thủ Đảng.
Xích chó hàng độc, đĩa đựng đồ ăn cho chó đắt tiền, ngay cả hộp thức ăn cho chó cũng có kí hiệu sức khỏe “Organic” cao cấp.
Đều là người hầu, cô không tin Diêu Tiền Thụ cô trong lòng cậu chủ lại thua cái con chó ngu ngốc đần độn ăn tạp như thế.
Thế nên, cô mặt dày mở miệng.
“Cậu chủ cậu chủ, còn em? Còn em còn em còn em?”.
Cậu chủ vừa tắm xong, đang dùng khăn bông lau mái tóc mềm ướt một cách gợi cảm, “Cô cái gì?”.
“Quà đó! Tổng quản bảo mẫu có một cái đồng hồ quả quýt rồi, nhất định em cũng phải có gì chứ?”.
Cậu cầm lấy điều khiển, nhìn ti vi thản nhiên đáp, “Ừ”.
“Có thật ạ? Cậu chủ! Cậu quả nhiên nhớ tới em! Em tận tụy vì cậu đúng là không uổng công. Là cái gì cái gì thế? Hàng của Anh nhất định là vô cùng cao cấp rồi”.
“Tự mở xem đi”. Cậu thuận tay đẩy ra một cái va ly da, tiếp tục xem ti vi.
“Vâng vâng, em tự mở xem!”.
“Cạch”.
Va ly da mở ra, nước mắt Diêu Tiền Thụ chảy ào ào.
“Cậu… cậu chủ… đây là cái gì thế?”.
“Quà”. Hỏi ngớ ngẩn thế?
“Sao lại là cái này chứ?”. So với quà của Hắc Thủ Đảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chu-ho-do/84368/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.