🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

51.
Cậu ấy vừa đi, tim tôi liền thắt lại, thấy cậu ấy đi, tôi phản xạ có điều kiện đứng dậy theo, thân thể phản ứng nhanh hơn não bộ, vươn tay giữ cậu ấy lại: “Thanh Thanh!”
Cậu chủ nhỏ mặt không cảm xúc: “Buông tay.”
Đùa à, lúc này buông tay thì chẳng khác nào bị tuyên án tử hình.
Tôi không những không buông tay, mà còn tiến thêm một bước, kéo cậu ấy vào lòng, thành khẩn nhận lỗi: “Tôi sai rồi.”
Cậu ấy không hề lay động: “Buông tôi ra.”
Tôi tiếp tục nhận lỗi: “Tôi thật sự sai rồi. Không buông.”
Cân nhắc giữa việc giấu nhẹm và giả vờ thăm dò, tôi hít sâu một hơi, quyết định thành khẩn khai báo: “Tôi hỏi câu đó là vì, hôm nay ông ấy đến tìm tôi.”
Cơ thể trong lòng tôi cứng đờ rõ rệt.
Tôi bế cậu ấy lên, bất chấp sự giãy giụa, đi đến ghế sofa ngồi xuống, ép cậu ấy vào lòng, nhẹ nhàng hôn cậu ấy: “Trước tiên đừng giận, nghe tôi nói hết được không?”
Cậu chủ nhỏ cứng nhắc: “Không được.”
Tôi thở dài, kể lại mọi chuyện xảy ra chiều nay cho cậu ấy nghe chi tiết, khi nghe đến món quà sinh nhật đó, cậu chủ nhỏ khẽ hừ một tiếng: “Trễ hơn một tháng, món quà này đúng là kịp lúc.” 
Tôi quan sát biểu cảm của cậu ấy, sợ hãi hỏi: “Vẫn còn giận à?”
Cậu ấy trừng mắt nhìn tôi: “Ai cho ông ấy vào?”
Tôi cúi đầu im lặng: “Tôi sai rồi.”
Rồi tôi lấy những tập tài liệu nhét dưới gầm bàn trà ra, nịnh nọt đưa cho cậu ấy: “Đồ đây này.”
Cậu ấy ghê tởm nhìn đống tài liệu đó, như thể đang nhìn thứ gì đó kinh tởm, thấy vậy, tôi lập tức hiểu ý mà ném đồ vào thùng rác: “Tôi sẽ xử lý ngay.”
Hậu quả của việc lấy những thứ đó ra là, cậu chủ nhỏ nhất định không cho tôi dùng bàn tay đó chạm vào cậu ấy, phải rửa tay bằng nước rửa tay đến bốn năm lần mới miễn cưỡng chấp nhận. Không những thế, quyền giúp cậu ấy sưởi ấm giường cũng bị tước đoạt, chỉ có thể ôm gối ôm chăn đi ngủ ở ghế sofa.
Thảm không tả nổi.
Tôi thề, cả đời này sẽ không bao giờ động vào bất cứ thứ gì của ông ấy đưa đến nữa.
Sợ xảy ra chuyện không hay, ngày hôm sau tôi đã suy nghĩ một hồi và kể lại chuyện này cho ông cụ Thích. Ông cụ bình tĩnh nói để ông xử lý chuyện này. Tôi yên tâm, chuyên tâm vào việc dỗ dành cậu chủ nhỏ.
Tôi đã áp dụng đủ mọi chiêu trò, phát huy hết khả năng bám riết, ngoại trừ việc trèo lên giường — cậu ấy không cho phép, làm như vậy chỉ càng khiến cậu ấy tức giận — cơ bản tôi đã làm đủ mọi thứ, mất gần nửa tháng, cuối cùng cũng đã thấy lại nụ cười của cậu ấy.
Tôi thở dài một hơi, mọi mệt mỏi trong những ngày qua vì cố gắng làm cậu ấy vui vẻ đều tan biến hết khi thấy nụ cười của cậu ấy, tôi dang tay ra, ôm chặt "báu vật" đã mất và tìm lại được vào lòng.
Cậu ấy nói với giọng lạnh lùng: “Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.”
Nếu không phải tôi nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt cậu ấy, có lẽ tôi đã bị lừa, nhưng ngay cả khi biết cậu ấy đang giả vờ mạnh miệng, tôi cũng chỉ có thể phối hợp hỏi: “Vậy em muốn tôi phải làm gì mới tha thứ cho tôi?”
Cậu ấy giữ vững vẻ lạnh lùng: “Không tha thứ.”
Tôi âu yếm hôn cậu ấy: “Tôi sai rồi, đảm bảo sẽ không có lần sau. Sau này em bảo tôi làm gì tôi sẽ làm nấy, nếu ông ấy lại đến tôi sẽ đuổi ông ấy đi ngay, có thể những thứ khác không làm được, nhưng tôi vẫn có thể đánh nhau thắng ông ấy.”
Cậu chủ nhỏ lạnh lùng nở một nụ cười: “Ông ấy có nhiều người lắm.”
Tôi nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu ấy: “Nhưng họ không bằng tôi.”
Cuối cùng cậu chủ nhỏ không giữ được vẻ lạnh lùng nữa, muốn nói gì đó, vừa mở miệng, tôi đã nhân cơ hội đó mà hôn cậu ấy, đầu lưỡi chạm nhau, ánh mắt lạnh lùng giả vờ trong mắt cậu ấy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự ửng hồng dần dần hiện lên trên gương mặt.
Kết thúc nụ hôn, mặt cậu ấy đỏ bừng, vẫn muốn duy trì hình tượng lạnh lùng của mình, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi biết cậu ấy đã mềm lòng, không còn e ngại gì nữa, cúi đầu nhìn vào mắt cậu ấy, trong đầu vô tình nghĩ, cậu chủ nhỏ dường như cao hơn một chút so với năm ngoái, nhưng vẫn không cao bằng tôi, khi hôn vẫn phải ngẩng đầu lên… chưa kịp suy nghĩ xong, tôi đã cảm thấy cổ áo mình bị kéo một cái.
Quay lại, cậu chủ nhỏ đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi vô thức muốn hôn cậu ấy thêm lần nữa, nhưng bị cậu ấy tránh đi, có vẻ không muốn hôn tôi nữa, trong lòng tôi hơi hoảng, nhưng không để lộ ra, cười hỏi: “Sao vậy?”
Cậu ấy kéo tôi xuống, không vui nói: “Anh cao quá.”
……
Tôi im lặng.
Suy nghĩ một hồi, tôi cúi người khi cậu ấy không để ý, trực tiếp bế cậu ấy lên, cậu ấy bất ngờ, lập tức ôm chặt cổ tôi, chân cũng được tôi đỡ vòng quanh hông của tôi.
Trong tư thế này, cậu ấy vừa vặn cao hơn tôi một chút.
Tôi ngước nhìn cậu ấy: “Như vậy không phải tốt hơn sao.”
Cậu chủ nhỏ sau khi vượt qua sự hoảng hốt ban đầu, mới hiểu ý tôi.
“Giờ tôi có thể hôn em chưa?” Tôi hỏi với giọng nghiêm túc.
Cậu chủ nhỏ chớp chớp mắt, từ góc nhìn này, cậu ấy có vẻ bối rối hơn bình thường, như một thiên thần lạc lối giữa thế gian, lại như một tiểu yêu tinh mới bước vào thế giới.
Trong mắt cậu ấy nhanh chóng xuất hiện những làn sóng, cậu ấy hơi cúi đầu, tôi nhanh chóng chớp lấy cơ hội, bắt lấy môi cậu ấy, trao nhau một nụ hôn khác.
Cậu ấy rất thích tư thế này, tôi không vội đặt cậu ấy xuống, để cậu ấy từ góc nhìn mới mẻ này quan sát tôi, tận hưởng lợi ích của việc nhìn từ trên cao, thỉnh thoảng lại vuốt tóc tôi, thỉnh thoảng lại chạm vào giữa trán tôi.
Khi cậu ấy chơi đủ, tôi một tay đỡ cậu ấy, tay còn lại nắm lấy bàn tay đang quậy phá của cậu ấy, nhẹ nhàng cắn một cái.
Cậu chủ nhỏ định nhảy lên, tôi cười khổ không biết làm sao mà giữ cậu ấy lại, tránh cho cậu ấy mất thăng bằng và ngã.
Cậu ấy trả thù bằng cách nắm lấy tai tôi: “Không được cắn tôi!”
Tôi gật đầu: “Được.”
“Sau này tôi cũng muốn cao hơn một chút!”
“Được.”
“Chỉ được nghe tôi.”
“Được.”
“Chỉ được thích tôi.”
Câu này có lẽ là cậu ấy nói ra một cách vô thức, vừa nói xong cậu ấy cũng hơi ngạc nhiên, vội vàng che tai tôi lại như để tôi không nghe thấy.
Nhưng tôi đã nghe thấy rồi.
Cậu ấy có chút tức giận.
Tôi lại rất vui, gật đầu rất nghiêm túc: “Được. Tôi chỉ thích em.”
Lời còn dưa dứt, cậu ấy hơi ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp mấy lại, sau đó lại vùi đầu vào cổ tôi, giọng nói nghèn nghẹn: “... Không cho anh gạt tôi.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt lưng cậu ấy: “Sẽ không lừa rm. Tôi yêu em.”  
Cậu ấy cọ cọ vào cổ tôi, một lúc lâu không nói gì, ngay khi tôi nghĩ rằng cậu ấy đã ngủ, thì bên tai tôi cảm nhận được một chút rung động.  
Dường như cậu ấy đã dùng hết sức lực, nhưng giọng nói lại nhỏ đến gần như không nghe thấy, nói với tôi:  
“Em cũng... thích anh.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.