Đến buổi tối, hai kẻ có vợ vui vẻ cùng nhau về nhà, tự nhiên, quan tâm đến Vương Uông Dương không ít. Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến rồi Vương Uông Dương lại nổi giận, sắc mặt cũng không sáng sủa nữa.
“Ồ ồ, xem ra không thuận lợi mấy à, thế nào thế nào, đối phương không nhìn trúng ông à, hay là ông không nhìn trúng đối phương? Không phải chứ, người ta điều kiện tốt như vậy mà.”
“Ý ông là điều kiện của tui không tốt?”
“Làm gì có, anh tư của chúng ta là đẹp nhất thế gian này, những người tầm thường không xứng với ông.”
“Hơ hơ, tui cảm thấy ông cũng không tệ.”
“Hả, hả? Đừng vậy chứ, anh tư, tui có vợ rồi, cái gọi là vợ của bạn không thể bắt nạt, ấy, không đúng, là…”
“Được rồi được rồi, cho ông chút ánh mặt trời thôi ông vẫn rất xán lạn mà.”
“Hì hì, tui không có nói là tâm trạng ông không vui nhé.”
“Khụ khụ, khụ khụ.”
“Nè! Ai ho khan đó!” Bạn Vương bắt đầu và tiếp tục tìm bắt lỗi.
“Ai ho khan! Chưa thấy qua Tiểu Dương Dương không vui à?” Anh hại tự nhiên lại bắt đầu nịnh nọt.
“Tui không có ho!” Anh cả lập tức thanh minh bản thân.
Sau đó, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía anh ba vừa đi ra từ nhà vệ sinh.
“Gì vậy?” Anh ba không hiểu vì sao lại bị nhìn chằm chằm, không chịu lép vế mà trừng mắt lại.
“Tui cảm thấy… âm thanh này… dường như là âm thanh của QQ lúc xác nhậc tin tức.”
Sau đó, ánh mắt của mọi người, lại từ trên người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-cua-ca-va-nuoc/1959255/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.