Nàng nghỉ chân, lấy di động từ trong túi xách ra, vuốt mở khóa, điện thoại di động có một tin nhắn khiến vẻ mặt nàng nhu hòa hơn nhiều.
―― Trên lầu.
Lúc Lâm Nại ở trong phòng, đã thấy nàng đi bộ về.
Gian phòng của người này ngay khúc quanh, đứng ngoài cửa sổ liền có thể quan sát hết toàn bộ sân viện, cũng nhìn thấy cổng vào.
Nàng tắt di động, không trả lời, mở cửa đi vào, lúc đi đến giữa sân viện, ngẩng đầu nhìn lên khúc quanh lầu hai. Căn phòng sáng đèn, cửa sổ mở rộng, người nào đó đang dựa trên lan can, nhìn xuống, nhìn thấy nàng ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau trong tích tắc, khóe môi liền cong cong cười lên.
Người này mặc quần short ngắn, ăn mặc mát mẻ vô cùng, mái tóc được cột cao, trên trán có một số tóc con bay bay, theo chiều gió. Tầng lầu thấp nên bệ lan can thấp, cũng thấy được cặp chân mảnh khảnh thon dài, dáng người tuyệt mỹ nhìn thấy rõ ràng qua lớp áo, môi mỏng khép mở, dáng vẻ đang phát âm một chữ gì đó.
Hà Thanh Nhu đọc lên khẩu hình của cô ----- Chờ chị.
Phòng trên lầu đều bật hết đèn, tia sáng từ đèn điện kiểu cũ từ cửa sổ hắt ra, chiếu xuống sân viện, quấn một tầng mờ nhạt lên người Hà Thanh Nhu, nàng không nói gì, cúi đầu, xoay người đi lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-mat-ngot/1592508/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.