Vết thương trên tay Lâm Nại khép lại rất chậm, mất hai ngày mà chỉ mới xuất hiện một lớp da mỏng, có lẽ là do khí hậu quá nóng, bắt đầu có dấu hiệu hơi bị viêm, thoạt nhìn rất rợn người.
Sáng chủ nhật, Hà Thanh Nhu mang cô đi bệnh viện xử lý vết thương.
Vị bác sĩ trung niên kinh nghiệm phong phú, vài ba cái liền xử lý xong, nhiều lần nhắc nhờ đừng để dính nước, tới lúc vết thương khép lại có lẽ sẽ có chút ngứa, đặc biệt là đừng gãi, còn căn dặn thêm một số những vấn đề khác nữa, ví dụ như kiêng ăn, Hà Thanh Nhu sợ nhớ không hết nên phải ghi lại từng cái một.
Được người khác quan tâm thật không giống với bình thường mà.
Lâm Nại nhìn chằm chằm vào vết thương, mặt mày cau lại, hỏi bác sĩ: "Có để lại sẹo không ạ?"
Chỉ đau thì không sao, tuyệt đối không được có sẹo.
Bác sĩ vừa viết đơn thuốc, vừa trả lời cô: "Phải xem thể chất của từng người, có thể có, có thể sẽ không."
Lâm Nại cau mày, hơi lo lắng.
"Có điều vết thương này của cô cũng cạn, nếu như có sẹo, cùng lắm thì nửa năm cũng sẽ biến mất." Bác sĩ còn nói thêm, "Ăn thanh đạm, nếu kiêng cử thì sẽ rất nhanh, tôi xuất thêm đơn thuốc cho cô, đến lúc tróc lớp vảy kia ra thì thoa một ngày hai lần, có thể làm mờ vết sẹo."
Vừa nghe được sẽ lưu sẹo, rõ ràng Lâm Nại đối với lần khám chữa này rất không hài lòng, có điều bác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-mat-ngot/1592585/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.