Trên núi, đa phần các nhà đều là kiểu nhà xi-măng hai tầng, trước mỗi nhà đều có trồng cây ăn quả, ngoài viện có hai cây đào già kia chính là Hà gia.
Cây đào già nở rộ sum sê, màu hồng trải đầy nền đất.
"Cô bé," Ông chú ôm ốm kia cười tủm tỉm gọi Lâm Nại, chỉ chỉ hướng Hà gia, "Chỗ đó đó, là lần đầu tiên đến?"
Lâm Nại thuận thế nhìn lại, lễ phép gật đầu: "Đúng ạ, cảm ơn ngài."
Ông chú ốm ốm kia khoát tay: "Khách sáo, khách sáo, có rảnh ra dạo vài vòng nha."
Liếc mắt nhìn qua liền thấy Hà Cảnh Thành cầm tẩu thuốc đi ra, vì vậy hô to: "Cảnh Thành, mau ra đón người nè, làm cái gì mà chậm rề rề vậy!"
Hà Cảnh Thành vừa ra cửa viện, nhìn thấy Lâm Nại, nhất thời cả khuôn mặt liền lạnh xuống, ông dùng ánh mắt dò xét nhìn nhìn qua Hà Kiệt, sống lưng Hà Kiệt liền căng cứng lại, chột dạ nhìn nhìn qua hướng khác. Cái thằng con ngốc này trước đó còn tràn đầy lòng cảm kích đối với Lâm Nại, ở trước mặt Hà Cảnh Thành cùng Tạ Hồng Linh tâng bốc, thổi phồng Lâm Nại lên đến tận trời xanh, kết quả không ngờ là cái người kia chính là người sắp bước vào cửa nhà mình.
"Ah, chú về nhà trước, nhà chú mấy đứa nhỏ còn đợi về ăn cơm," Ông chú ốm ốm kia cười nói, "Ba người các con có thời gian thì qua nhà chú ngồi chơi, ngày mai nhà chú xay đậu nấu đậu phụ, ba đứa qua ăn thử đi."
Hà Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-mat-ngot/1592622/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.