Quả nhiên là hắn!
Tô Thu Trì trừng mắt nhìn vị công tử tuấn tú đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, lại nhớ tới bình rượu đã bị hắn ta phá hỏng, đáng lẽ lửa giận phải bốc lên ngùn ngụt, nhưng bộ dạng của tên tiểu tử này đã khiến hắn phải chăm chú quan sát. Người trong lòng hắn, tuổi chừng mười sáu mười bảy, trên chiếc áo bào bằng lụa trắng ngà có thêu hình chim loan ngậm mây lành bằng chỉ bạc, một chiếc đai ngọc tử kim thắt ngang lưng, chế tác vô cùng khéo léo tinh xảo. Mái tóc đen bóng được buộc gọn gàng bằng chiếc mũ ngọc bát bảo, vẻ mặt thanh tú như đóa hoa chớm nở, làn da trắng muốt mịn màng như tơ lụa, mắt thanh mày tú, môi đỏ như son; tuy cách phục sức gọn gàng anh tuấn, nhưng vóc dáng lại có phần hơi nhỏ nhắn, trọng lượng đè lên cánh tay Tô Thu Trì đúng là nhẹ bỗng. Tô Thu Trì thầm nghĩ, thằng oắt này vừa nhìn đã biết là giống phá gia chi tử nhà giàu có, tại sao lại vô duyên vô cớ nằm chết ngất ở đây?
Trong lúc đang nghi hoặc, bất chợt sau gáy nhói lên một cái không nặng không nhẹ, rồi một viên đá nhỏ bật văng ra. Tô Thu Trì đưa tay lên ôm gáy, nhìn ngó xung quanh, nhưng ngoài hai người họ và hai con ngựa, không còn vật gì khác.
Bụp! Lại thêm một phát nữa, đập thẳng vào gáy hắn như một trò đùa ác.
– Ai? – Tô Thu Trì nổi giận, đứng lên quát lớn – Thằng đui nào dám trêu trọc ông nội Tô nhà mày thế?
–
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-phu-sinh/2380367/quyen-9-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.