Canh năm, điện Cần Chính, cung Đại Minh, ánh nến lắt lay, xung quanh lặng phắc như tờ. Hai tiểu thái giám chầu bên ngoài điện đứng chắp tay, thi thoảng lại ngáp dài.
Từ lâu bà đã quen với việc chuyên tâm phê duyệt tấu chương trong thời gian và khung cảnh thế này. Ngoài hai tiểu thái giám ra, tất cả những người khác đều đã lui hết, ngay cả nến cũng chỉ để lại một ngọn.
Ngự bút chu sa họa những nét chữ tuyệt tác. Những công việc vốn thuộc về bổn phận của quân chủ một nước, phu quân của bà lại lấy cớ trúng gió đau đầu, giao hết mọi việc trong cái thiên hạ biến tướng này vào tay bà. Ông nói, đây là sự thấu hiểu và tin tưởng giữa vợ chồng.
Tới khi bà gấp quyển tấu chương cuối cùng lại, vị hòa thượng nãy giờ luôn cúi đầu thõng tay đứng im lặng trước mặt bà mới thận trọng nhích một bước ra khỏi bóng tối.
– Hoàng hậu nương nương, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi. Chỉ cần đợi nguyên khí của bần tăng hồi phục, nhất định sẽ lấy được báu vật từ tay yêu nghiệt. – Đó chính là vị hòa thượng áo trắng trong rừng trúc, đang hoảng hốt run sợ. Người đàn bà ngồi trước mặt ông ta tuổi đã gần trung niên, nhưng dung mạo còn kiều mỵ hơn thời trẻ, chỉ ẩn hiện nơi đầu mày cuối mắt là vẻ uy nghi và khí phách mà hàng ngàn vạn đàn ông cũng không sánh kịp. Phục sức tuyền một màu lụa trắng, mái tóc búi cao chỉ cài hờ một cây thoa phượng bằng ngọc lưu ly chín màu, ánh nến hắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-phu-sinh/2380370/quyen-9-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.