Cơ thể nhẹ bẫng, bởi vì thiếu một cái chân. Cánh tay nặng trịch, bởi vì đang cầm một thanh trường kiếm dài ba thước. Trên lưỡi kiếm sáng xanh lạnh lẽo, là những vết cắt san sát, giống như một bộ răng, bộ răng của loài thú hung dữ nhất.
Đường Trạch nằm sấp trên tấm gỗ màu đen, trôi nổi trên mặt biển êm đềm giống như một phiến lá khô, hơi thở yếu ớt và hổn hển. Chút sức lực còn lại, toàn bộ đều tập trung vào tay phải.
Anh đã không còn ý thức, nhưng, bản năng lại khiến anh nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay. Nước biển phía sau, một mảng đỏ sậm.
Dòng máu tím đen phun vọt ra tứ phía, cùng làn nước biển xanh thẫm với những ngọn lửa vàng rực rỡ cuốn quanh như rắn thình lình vọt dậy, vút thẳng lên trời, khiến cho nửa vầng trăng khuyết phải sợ hãi nép sau làn mây. Trên đầu sóng ngọn gió, con thuyền lớn màu đen lắc lư chao đảo, sóng gió đập thẳng vào khoang thuyền. Trên boong thuyền, dòng máu đen đặc mặc sức chảy tràn lan như một dòng sông, mấy chục thi thể chồng chéo lên nhau hỗn loạn, nửa thân trên là người, nửa thân dưới là những xúc tu giống như bạch tuộc, có cái vẫn còn co giật theo phản xạ thần kinh.
Trên hai cột buồm, mỗi bên có một bóng người đang đứng vững vàng, sừng sững bất động trong sóng gió.
– Giao ra đây, nếu không ngươi sẽ giống như bọn chúng!
Thanh kiếm của Đường Trạch chỉ xuống đống thịt bầy nhầy bên dưới, mái tóc xanh biếc bết lại thành từng lọn.
Đầu bên kia cột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-phu-sinh/67261/quyen-14-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.