Mưa thật rồi, hạt mưa còn to hơn cả hạt đậu, đập rào rào lên khung cửa sổ.
Quân Tụ Hàn đóng chặt toàn bộ cửa sổ, kéo rèm xuống. Trong phòng oi nồng, cô bật chiếc quạt nhỏ đặt ở trước giường.
Tấm chăn mà ông Tần chuẩn bị cho cô, đêm nay đã trở thành dư thừa, được xếp lên chiếc ghế gấp ở góc tường.
Cô tắt đèn, sờ soạng nằm xuống chiếc giường nhỏ trải chiếu. Trong bóng tối, cô lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa gió ngoài cửa sổ, và cả tiếng cánh quạt xoay vòng.
Khép mắt lại, nhưng lòng chưa khép được. Khuôn mặt của ông Tần, bộ áo cưới đỏ rực rỡ, cứ lượn vòng như đèn cù trước mắt cô, lúc mờ lúc tỏ, đan xen lẫn lộn. Tiếng mưa gió bên tai, dần dần bị tiếng ù ù đều đều của cánh quạt thay thế, trở thành một khúc hát ru rất hữu hiệu.
Tấm chiếu được thân nhiệt ủ đến nóng giãy dưới cơ thể, không biết từ khi nào đã trở nên lạnh ngắt, dường như có thanh thép lạnh đang vươn dài ra trên chiếu, sau đó chạy lên bám sát trên mặt da cô, rồi chầm chậm xâm nhập sâu vào trong máu thịt xương tủy.
Có cơn gió lướt qua, cuốn theo mùi thơm của cỏ.
Lặng lẽ phả vào trong mũi không một tiếng động, rồi trong tích tắc hóa thành một mùi tanh sặc sụa, mùi máu tươi vừa mới phun ra từ cơ thể, trong hơi nóng ấm gieo rắc một sự tuyệt vọng chết chóc.
Tiếng vó ngựa rầm rập từ xa vọng lại, giày xéo lên tấm màng nhĩ mỏng manh. Thảo nguyên mù mịt đất bụi không ngừng chao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-phu-sinh/67269/quyen-13-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.