Khi đồng hồ trên tay Cửu Quyết chỉ đến vị trí không giờ, tôi và gã đã đứng trước tòa biệt thự khổng lồ ba tầng kia, nhìn thấy bốn chữ “Biệt thự Đông Hải” viết trên cánh cổng, bất giác đưa mắt nhìn nhau cười.
Khi chúng tôi tới vào buổi sáng sớm, chỗ này vẫn là một thung lũng hoang vắng không một bóng người. Chỉ trong mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đã mọc lên một tòa biệt thự tráng lệ.
Đá hoa cương trắng muốt phủ kín xung quanh tòa kiến trúc, trong thời khắc ngày và đêm trộn lẫn hoàn toàn, cái khối đang nổi bật và sừng sững ở nơi này, giống như một núi xương trắng chồng chất lên nhau, lạnh lẽo rùng rợn. Hai chữ song hỷ dán trên hai cột đá cạnh cổng, rực rỡ có thừa, song vẻ hoan hỷ lại không đủ, chỉ khiến người ta liên tưởng tới một cô gái sắc mặt trắng bệch, nhưng lại có một đôi môi đỏ chót quá thể.
Trong cửa, có ánh đèn hắt ra, lúc thì trắng xanh, lúc thì vàng nhạt, màu sắc biến đổi liên tục, mơ hồ như có tiếng nhạc vẳng lên.
Tôi dỏng tai lên nghe, là khúc nhạc “Hoa đẹp trăng tròn”.
Thật đúng là “cảnh đẹp” đi cùng với nhạc hay.
Cánh đồng đột ngột mở ra, chầm chậm trượt sang hai bên, người đứng sau cửa, dường như đã biết có “khách” đứng ở bên ngoài.
Một vài cô gái trẻ, hình dạng giống hệt nhau, mặc những bộ sườn xám đỏ rực rỡ giống y như nhau, nở một nụ cười nhiệt tình với tôi và Cửu Quyết, ngay cả giọng nói cũng giống hệt nhau.
– Chào mừng quý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-phu-sinh/67286/quyen-11-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.