Ôn Hành Chi nheo mắt quan sát những người ở trong căn phòng bao này, trừ Ôn Viễn, những người khác đều là người quen, về mặt công việc thì cũng có qua lại.
Cánh tay đặt trên khóa phòng thu lại, Ôn Hành Chi chợt cười, không thèm nhìn Ôn Viễn, trực tiếp đi tới ngồi bên cạnh người đàn ông ngồi ở chỗ chủ vị, vươn tay ra.
“Tổng giám đốc Kiều, đã lâu không gặp.”
Người bị gọi là tổng giám đốc Kiều không kịp phản ứng, cho đến khi Triệu Tấn Tập bước vào mới bừng tỉnh, anh ta mượn rượu mời khách, nắm lấy tay Ôn Hành Chi: “Thì ra là tổng giám đốc Ôn, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp. Hôm kia còn nghe lão Triệu nhắc tới anh, không ngờ hôm nay có thể gặp được, đến đây, uống một ly. Lão Triệu cũng tới đây ngồi.”
Thật ra Triệu Tấn Tập có chút không hiểu, lúc nãy sau khi Ôn Hành Chi uống xong ly rượu của Trần Dao rồi bỏ đi. Tưởng rằng là lời nói đùa giỡn đã chọc giận anh nhưng không nghĩ tới anh đi tới gõ cửa phòng đối diện. Sau đó gặp người quen này.
Chẳng lẽ là tới chào hỏi? Triệu Tấn Tập vừa suy đoán ý nghĩ của Ôn Hành Chi, vừa cười ha ha: “Dĩ nhiên là phải uống một ly rồi.” Nói xong quay qua Ôn Viễn: “Nhân viên phục vụ, rót rượu đi.”
Ôn Viễn vẫn còn đang hừng hực mùi rượu nhìn thấy Ôn Hành Chi thì khiếp sợ không kịp phản ứng, chậm chạp bưng lên một bình rượu trắng. Cô có thể cảm nhận được Ôn Hành Chi đang nhìn cô, đôi tay không thể khống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-ve-em/270304/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.