Con người ta tuy nỗ lực và kiên trì nhưng cũng phải cần phương hướng và sự tín niệm, những lời như thế Ôn Viễn đã sớm nghe người ta nói qua, nhưng chân chính thể nghiệm thì đến bây giờ mới có. Bạn học Ôn Viễn cảm thấy, bởi vì đã có mục tiêu nên khi nhìn lại những môn học khó nhằn trước đây cũng cảm thấy không còn khó như vậy nữa.
Thời gian thoắt một cái đã đến cuối tháng sáu, thi cuối kỳ xong, học kỳ sau Ôn Viễn đã trở thành học sinh cuối cấp rồi. Với chế độ giáo dục như hiện nay, có rất nhiều trường học vì để cho học sinh có kết quả cao trong kỳ thi tốt nghiệp trung học đã đẩy nhanh quá trình học của lớp mười, lớp mười một để kết thúc nhanh, thời gian còn lại toàn bộ dùng để lớp mười hai tập trung học tập cho cuộc thi tốt nghiệp. Do thành phố B có điều kiện nên còn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy. Bộ giáo dục đã có quy định, tất cả trường học để thời gian cho lớp mười hai tập trung thi tốt nghiệp, hơn nữa còn chiếm dụng luôn thời gian nghỉ hè. Ôn Viễn đã quen thoải mái, mới chịu tí cực khổ của một học kỳ vừa rồi mà thôi, vừa nghe thời gian nghỉ hè chỉ có hai mươi ngày liền thấy muốn khóc.
Tô Tiện cũng cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao cứ mỗi khi thi xong cô bạn này đều trưng vẻ mặt đưa đám, vừa cầm sách giúp cô vừa nói: "Thế nào? Lại không làm được bài sao?"
Nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm của cậu Ôn Viễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-ve-em/270322/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.