Sau tết âm lịch chừng một tuần lễ, Ôn Hành Chi cùng với Ôn Viễn mới lên đường trở về thành phố B. Bão tuyết tuy đã tan, nhưng nhiệt độ cũng không coi là quá cao.
Cảm xúc của Ôn Viễn vẫn hơi phức tạp, theo lý thuyết thì trở về thành phố B là điều tốt, chuyện này quả thật không nên kéo dài nữa. Nhưng nghĩ đến trước khi đi đã làm nhiều chuyện đắc tội với ông cụ, hôm nay trở về cũng không biết sẽ như thế nào, nên liền cảm thấy rầu rĩ.
Ôn Hành Chi tranh thủ liếc nhìn cô, giảm tốc độ xe lại: "Ngồi yên đi, nghiên ngả như thế còn ra hình dáng gì."
Ôn Viễn trợn mắt giận dữ nhìn anh, rồi ngồi thẳng lưng lên, ở trong lòng oán thầm còn không phải bởi vì anh sao. Cô phải cúi đầu sám hối với Phật tổ, cái tết này trôi qua cũng quá gì kia rồi, cô oán trách một câu, mà người kia lại vẫn hết sức nghiêm chỉnh hoặc là luôn trả lời bằng một câu rất đáng đánh đòn: "Có gì mà không được, tối thiểu sau này khi đi mua đồ sẽ không bị mắc lỗi như vậy nữa."
Ôn Viễn nuốt nuốt nước bọt hỏi: "Đến thành phố B, chúng ta trở về Đông Giao hay là trở về nhà cũ?"
"Về nhà cũ trước."
Ôn Viễn “A” một tiếng, rồi yên lặng, một lát lại lại không nhịn được liền hỏi: "Dì Đường chắc vẫn còn ở đó chứ?"
Vừa nghe câu hỏi vừa chần chừ, vừa lo lắng này của cô, Ôn Hành Chi liền cảm thấy buồn cười: "Thế nào? Chẳng lẽ về sau gặp ông cụ cũng phải mời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-chuyen-ve-em/655813/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.