'Trong bộ phim cũ của Pháp ta từng xem
có một câu nói thế này
thời khắc mặt trời dần buông xuống
phút cuối chớp lên một ánh sáng lục diệu kỳ
để ai bắt gặp sẽ được trao niềm hạnh phúc
Thật tuyệt vời, em nhỉ?
Tạm biệt, tôi sẽ nhớ em xiết bao'
*Trích 'Green Flash' - AKB48, bản dịch: Maki + oi_gioi_oi
Suốt chặng đường, Hướng Hòa nghĩ về lời hứa với Thế Anh, đồng thời tự thuyết phục bản thân tin vào những gì Thế Anh đã nói, rằng bọn họ rồi sẽ có thể vực dậy.
Nhưng xung quanh chỉ toàn u muội. Một khoảng tối dày đặc, uất ám đến ngột ngạt.
Sau nửa giờ đường xe, Hướng Hòa đến quán cà phê đã hẹn với mẹ, hiện tại cách giờ hẹn còn hai tiếng. Cô điểm một thức uống tại quầy, sau đó lẳng lặng tìm một góc ngồi khuất sau những món đồ trang trí cầu kỳ rắc rối. Hướng Hòa ngồi xuống, cảm giác chờ đợi phục vụ mang thứ mình yêu cầu lên cứ như đang ép chẹt cô không tài nào thở nổi. Có gì đó cứ như thể đang chực chờ nổ banh, làm cho tất cả mọi thứ trở nên bung bét.
Bức tường thật khó chịu, tại sao họ lại sơn loại màu sắc này?
Chiếc bàn trông thật ngứa mắt, họ không nhận ra nó không cân đối hay sao?
Nom cửa sổ kìa, đã bao lâu không ai lau dọn chúng rồi? Tại sao mẹ lại lựa chọn một quán cà phê tồi tệ thế chứ?
Hướng Hòa sắp phát điên.
Cô cào mớ tóc trên đầu, sau đó lôi điện thoại ra, trừng mắt nhìn về phía màn hình, nơi đang hiển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-cua-qua-khu/2209211/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.